Page 4 - Đã ru tôi một thời
P. 4
4* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
- Vâng cảm ơn chú!
- …
Tâm Hòa rót nước mời tôi tâm tình:
- Cha Nh. Tính tình rất vui, ngài thỉnh thỏang đến đây rất tự nhiên. Con rất
cảm mến lối nói chuyện của ngài. Và hình như có một điều gì đó tạo nên sự mất thiết
giữa cha con, đạo Phật gọi là “nhân duyên”, từ khi quen biết cha Nh. Những câu chuyện
hay sở thích cũng như quan niệm về cuộc sống đều giống nhau. Cha nhận con làm kết
nghĩa. Con không ngần ngại đồng ý, mặc dù bên đạo con có nhiều người rất chống đối.
Con cũng có những phân tích bản lĩnh về quan hệ tôn giáo với họ . Cũng như xác định về
những tình cảm con người với con người.
Tâm hòa kể tiếp: Con quen cha Nh. Từ một cuộc họp tôn giáo Tỉnh. Trong điều
kiện một tổ thảo luận. Những người dự cuộc họp này đều là những người lãnh đạo bên
nhà thờ hay trụ trì nhà chùa. Chúng tôi đến với nhau trong sự đồng cảm và chia sẻ những
quan điểm trong giới tu trì, hay con gọi là đồng nghiệp tu. Có những ràng buộc giống
nhau về giới luật. Những cũng đồng cảm với nhau về cuộc sống hiện tại nhất là từ nỗi cô
đơn tinh thần cần sự ủi an trợ giúp nhau là đều quý báu. Mặc dù đó là hai tôn giáo khác
nhau. Việc “bố thí “tình thương thì đạo nào cũng biết bố thí. Nhưng cung cách lối từ bi
và cách diễn tả độ lượng khác nhau. Nhưng cuối cùng vẫn là tình thương.
Tâm Hòa miên man nói tiếp: Dĩ nhiên cũng có lãng mạn của tâm hồn không ít,
nhưng đượm màu nhân bản của tất cả mọi chủng lọai trên địa cầu. Thế gian này vô
thường, vũ trụ đầy nguy khốn. Gần nhau để hiểu nhau hơn, thương nhau và san sẻ cho
nhau chút tình đồng lọai. Tà kiến định kiến từ đó mà tan biến dần, thọ mạng của con
người thế mà được thêm hương sắc. Ai có cơ hội nhân duyên với ai thì tự cảm thấy tuyệt
vời, quan trọng hơn cả đó là quan niệm chánh niệm, đương niệm giữa một thế giới đầy
định kiến này.
Tôi say mê cách nói của Tâm Hòa, Những lời nói của Tâm Hòa có sức thuyết
phục những kẻ luôn thờ ơ cái đạo Phật chưa bao giờ bản năng trong con người của tôi.
Nhiều khi nghe triết lý đạo phật tôi rất …nhức đầu về từ ngữ như là: nhân duyên, vô
thường, …chánh niệm, đương niệm…
- Tâm Hòa đi tu từ bao giờ vậy?
- Dạ con đi từ nhỏ lúc ấy còn bé lắm! chú không tưởng tượng ra đâu…khi con chỉ
là một chú tiểu làm những chuyện nhỏ bé nhất trong chùa cho “bà thầy “của con. Dần dà
con cảm thấy quen dần công việc. Sự tịch lặng thanh khiết làm con giác ngộ và yêu
chuộng đời sống tu hành xa lánh trần tục. Con đã đọc kinh và học thuộc nhiều kinh phật.
“bà thầy” chăm sóc và tập luyện chu đáo cho con từ đó để trở thành phật tử.
Có một vài bóng chú tiểu đi ngang qua. Tay xách cặp đi học trong dáng vẻ một
chú tiểu thực thụ áo dài lam, đầu hớt tóc núm ba…Tâm Hòa đưa tay chỉ vừa nói hồn
nhiên:
- Chú thấy đó, những chú tiểu đó cũng có “nhân duyên” với chùa này, nếu không
thì làm sao những chú nhỏ đó tự nguyện đến đây mà mặc lấy những chiếc áo lam, chải
tóc lém ba núm trên đầu để đi học. Rồi chiều lại về với chùa như chim quay về tổ ấm mà
không sợ chúng bạn chọc quê tí nào phải không chú?
- Vâng đúng! Tôi rất thích chiêm ngắm những hình ảnh đẹp này!
Các chú tiểu đến bên gần Tâm Hòa chào. Tôi thấy bàn tay xinh xắn của Tâm Hòa
ra hiệu gì đó . Liền lúc ấy các chú tiểu trong dáng dấp đơn sơ hiền từ chắp tay chào tôi
răm rắp theo lối phật giáo: