Page 3 - Đã ru tôi một thời
P. 3

3*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                          Tôi hơi thất vọng, vì tôi nghĩ rằng trước mắt tôi là ni cô Tâm Hòa nhưng lại không
                   phải ni cô Tâm Hòa.
                          Cô ấy dẫn tôi đến bên chiếc bàn rộng nơi gian phòng tiếp khách thân mật:
                          - Mời chú ngồi, có gì gửi nhắn Tâm Hòa không ạ!
                           Lòng tôi đầy những thắc mắc vấn vương , “đây là Tâm Hòa, tại sao cô ấy lại nói
                   như thế”. Tôi mạnh dạn nhận ra:
                          - Theo chú nghĩ, ni cô đang ngồi trước mắt tôi đây là Tâm Hòa có phải không?
                          Cô ấy cố che một nụ cười:
                          -….Sao chú biết!
                          - Chú biết! vì có đôi lần thấy ni cô đến khuôn viên nhà thờ của chúng tôi!
                          - Chú là gì…gì của nhà thờ đó!
                          Tôi đã có cơ hội  đi vào vấn đề thỏai mái:
                          - Chú là học trò của cha Nh. Và người giúp việc nhà xứ.
                          Nghe đến cha Nh. Cô ấy trố mắt nhìn tôi nhưng tỏ ra bình thản tự nhiên.
                          -  A! Xin được chào chú …! Tôi là Tâm Hòa…
                          Từ chiếc bì thư trên tay tôi trân trọng trao cho Tâm Hòa:
                          - Nhà thờ chúng tôi gửi ni cô thư này. Nội dung mời lễ giỗ của cha Nh.
                          Như được nhắc lại  nỗi buồn cô ấy dấu giọt nước mắt sau nụ cười nhẹ:
                          - Cảm ơn!
                          Nàng nhận phong bì từ tay tôi. Cô ấy mở ra, tôi là người viết nội dung mời trong
                   bì thư ấy có một vài lỗi chính tả thú vị mà thành câu chuyện, tôi thành thật và bối rối xin
                   lỗi.
                          -  Thưa…cái từ ni cô và từ sư cô tôi phải dùng thế nào cho đúng , bởi tôi có sữa
                              chữa trong nội dung mấy nét chữ vụng về khó coi. Bởi vì không phân biệt
                              đuợc ni cô và sư cô! Mong “ni cô” thứ lỗi!
                   Cô ấy giảng giải cặn kẽ, khách sáo:
                          -  Không sao cả, chú đừng ngại Ni cô không có ý nghĩa gì đối với chúng tôi cả,
                              Từ sư cô cũng có nghĩa là một sư nữ đang trụ trì! Hay là chữ thầy!
                          Tôi lúng túng:
                          -  Vậy hân hạnh xin chào Sư cô trụ trì! Chào “thầy”…
                          Cô ấy khiêm nhượng:
                          - Gọi con là  Tâm Hòa thôi! Mình là người thân nhau cả.
                          Từ lúc đó tôi gọi tên Tâm Hòa cho thân mật và dễ xưng hô.
                          Tâm Hòa xem đi xem lại tấm thiệp mời đó. Với bức ảnh cha Nh. Được trình bày
                   trên tấm thiệp đẹp nhả nhặn. Tâm Hòa khen ríu rít:
                          -  Bức ảnh cha Nh. đẹp quá, đúng là hình ảnh thật dễ nhận ra của cha lúc còn
                              sống con rất thích.
                          Tôi khoe:
                          - Tấm thịệp  này tôi thiết kế cho ngài đó. Được tách ra từ một bức ảnh chụp chung
                          ngài đứng với tôi tại một chủng viện, cách đó khỏang mấy tuần thì ngài qua đời.
                   Tâm Hòa tỏ vẻ thán phục câu chuyện ngắn ngủi về bức ảnh tôi vừa kể.
                          -  Chú giỏi quá, con sẽ cắt ảnh này nhỏ ra và để trong “bóp” thi thỏang xem làm
                              kỷ niệm.
                          -  Không đâu, bức ảnh này dễ nhòa lắm vì nó được bằng mái in phun thường.
                              Nếu thích, tôi giúp Tâm Hòa có một bức ảnh in tại tiệm chụp ảnh “lab” nó lâu
                              phai.
   1   2   3   4   5   6   7   8