Page 8 - Đã ru tôi một thời
P. 8
8* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Hình ảnh cha Nh cứ vẩn vơ trong trí nhớ của con cả một đêm không ngủ.
Muốn đến thật gần với cha Nh. Trong những giây phút cuối cùng. Lại vì giới hạn
giữa hai tôn giáo con không thể chạy tới lui để tỏ lòng hiếu thảo tận tình chu đáo bằng
hành động…đầu con ngước lên cao đọc cho cha kinh “Lạy Cha” suôn sẻ như mới trả bài
xong lần cuối cùng trên điện thọai, đó là một lần con biết đến cầu nguyện!
Câu chuyện thật đơn sơ, nhưng cuối cùng trả lời được những nghi vấn trong đầu
óc những người giáo xứ này về huyền thọai một di chúc.
Tôi từ giã Tâm Hòa ra về, nụ cười tươi giữa làn ánh nắng dưới hiên chùa. Lòng
rộn rã niềm vui. Như một áng mây bay, mang theo những gì có thể nuôi dưỡng được cho
một cõi “ngộ” ra đời. “Thấy” và “biết” từ đó làm nảy sinh một nụ cười tủm tỉm, một
thóang cười hàm tiếu mà La conde của Leonard de Vinci mô tả mới có thể so sánh được!
Tâm Hòa mạnh dạn hẹn cùng đi với tôi nếu có thể…vào sáng ngày lễ giỗ cha Nh.
Đến đất thánh để cùng nhau cắm bó hoa tưởng niệm.
Mặt trời cũng vừa xế, một vài chú tiểu khác cũng vừa đạp xe đến, dựng xe và
chào lễ phép với một người khách lạ cũng vừa đứng dậy ra về. Rồi thứ tự vào nhà chờ sư
cô vào đó để dạy kinh Phật.
(Hè 2010)