Page 11 - Đã ru tôi một thời
P. 11
11* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Chỉ có tôi và nàng loay hoay với những mẫu giấy, những dây đèn chớp, những
ngôi sao lạ, bộ tượng Chúa Hài Đồng, phải làm sao hang đá dễ xem ngắm và giản dị
trong khung cảnh của một nhà nguyện nhỏ bé của cộng đòan.
Hòa mình và nhiệt thành với công việc. Những vật thể cùng ý tưởng cũng được
sắp xếp hợp lý để rồi hòan thành một hang đá mãn nguyện. Tôi và nàng đứng ngắm cuối
nhà nguyện nhỏ bé. Nàng đề nghị.
- Sr. sẽ đặt dây đèn chỗ Chúa nằm để Chúa ấm hơn nhé!
Dù tôi cũng đã mệt phờ. Nhưng lời đề nghị ngộ nghĩnh của nàng làm tôi thích thú.
- Ừ…chúng ta cũng làm nhé…
Đầu dây bên này, đầu dây bên kia. Chúng tôi có dịp chạm lấy bàn tay nhau khi hai
đầu dây giáp mối. Nàng nhìn tôi bối rối. Không hiểu sao Tôi lại cố chạm bàn tay ấy lần
nữa và bất ngờ tôi nắm bàn tay nàng và nắm lấy thật chặt phút giây trong làn vải che kín
dưới hang đá kia. Chút cảm xúc ấm áp mùa đông trong ánh mắt tràn đầy niềm tin và sự
bình yên.Tôi nhìn nàng. Xem ra nàng cũng không có cử chỉ phản đối. Những nụ cười tha
thứ. Tôi cố gắng để công việc thành công trong những giây phút tình cờ mà duyên dáng
ấy.
Chúng tôi lại đứng bên nhau ngắm lại tác phẩm của mình. Nàng quay qua tôi nói
đùa tự nhiên.
- Chú đứng cao hơn Sr. một vai đấy nhé.
Tôi nhìn nàng thân thiện.
-Đúng vậy, đàn ông bao giờ cũng phải cao hơn một vai.
Một lần nữa tôi tranh thủ đón lấy cơ hội hiếm có, kèm với theo cử chỉ “cao hơn một
vai” vội hôn lên chiếc khăn lúp xám tro của nàng. Dĩ nhiên trước sau không có bóng
người trong khỏanh khắc này. Không một ai, Tôi tin chắc như thế! Tôi chỉ thấy nàng bối
rối cố chữa cái chiếc khăn lúp ngay ngắn lại trên đầu nàng bị hất lệch một phía lúc bất
ngờ vội vàng ấy. Tôi lại nhìn nàng qua chút bối rối trong nụ cười nhẹ.
Tôi không nghĩ rằng, những cuộc gặp gỡ của tôi sau này thường diễn ra như vậy.
Những buổi công tác biến thành những hẹn hò lãng mạn. Chúng tôi cảm thấy yêu thích
công việc hơn nhiều. Và cứ như thế mỗi dịp đến với chúng tôi nhiều điều bất ngờ của đời
sống thật.
Tôi nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng chống chế:
- Không sao đâu Sr.ạ! Giuda còn hôn Chúa GiêSu mà. Nụ hôn cho nhau chỉ là một
cử chỉ yêu thương mà Chúa cũng thường …”khuyến khích”!
Nàng tỏ vẻ nỗi lo âu:
- Không biết sao mình lại yếu đuối như thế! Con người thật yếu đuối mỏng dòn.
Chú có biết như vậy là có tội không? Và tại sao mình lại để cho như thế! Phải
chăng con tim bị quyến rũ nặng nề.
Thật ngờ nghệnh, tôi chẳng biết cách trả lời. Tôi chỉ biết nói rằng được gặp nhau thì
niềm vui trào dâng như làn gío mới.
Chúng tôi đến với nhau như gío thỏang nhưng cũng đầy hương vị đất trời. Với tất cả
những điều tinh tế nhạy cảm.Chúng tôi chẳng bao giờ dám nói đến tình yêu. Nhưng sao
lại lẩn quẩn một tình yêu mà biết chắc không ai trên đời này chấp nhận. Nàng biết như
vậy. Tôi cũng biết như vậy. Tôi đã có gia đình hòan cảnh con cái riêng tư. Nàng là một
nữ tu đã khấn. Hai mảnh đời hai cuộc sống khác biệt. Trái tim con người có những rung
cảm mà con người không thể ngăn cản tiếng nói hay điệu rung của nó. Nếu trái tim không
lý trí dễ làm cho con người vượt ra ngòai biên giới. Chúng tôi vẫn giữ gìn lý trí để khắc