Page 14 - Đã ru tôi một thời
P. 14

14*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                       Bây giờ trong căn phòng quạnh vắng nơi nhà chị nàng ở thành phố. Một đêm không
                   ràng buộc luật dòng. Nàng một mình trong căn phòng chỉ có chiếc máy điện thọai và tôi
                   đang đối thọai bên đầu dây kia, chúng tôi đang khát khao tiếng nói của nhau trong sự tự
                   do thỏai mái hơn bao giờ hết.
                       - Alo!
                       -Em nghe!
                       Tiếng “em” trở thành quà tặng quý báu nhất trên đời đối với tôi lúc này. Tôi không
                   thắc mắc vì tôi đã hiểu. Đó là lần đầu tiên nàng xưng hô không ngần ngại tiếng “em” ngọt
                   ngào.
                       Tôi chợt cảm thấy ấm áp, tôi nói mạnh dạn để giúp nàng tự tin hơn:
                         - Em ngủ chưa? Đi một ngày mệt lắm không? I love you!
                          Nàng kể cho tôi chuyến đi về thành phố hôm ấy, chuyện xui , hên…trên đuờng đi
                   để rồi mới đến thành phố trong giờ khuya khoắt. Tôi nói đùa:
                        - Hôm nay như chim sổ lồng rồi! bốn bức tường tu viện tạm thời phá vở một đêm em
                   nhé!
                          Nàng cười khúc khích!Tôi tỏ ra quan tâm hơn:
                         - Trước tiên em hãy lên giường nằm nghỉ chút cho khỏe vừa nghe …nói chuyện cũng
                   được. Tự nhiên đi! Có thể nhắm mắt mà vừa nói chuyện ….
                          - Dạ
                          Tôi chỉ nghe tiếng sột sọat trong điện thọai. Tôi nghĩ rằng nàng cũng mệt lắm. Và
                   sẽ làm theo lời tôi.Nàng hỏi ân cần:
                          - Anh đang đứng ở đâu?
                          Chưa bao giờ chúng tôi lại xưng hô với nhau thân mật tình tứ như thế!Chuỵện thật
                   tế nhị và dễ hiểu. Chính tôi luôn phải tôn trọng nàng. Bây giờ chúng tôi mới được săn sóc
                   cho nhau nhưng chỉ bằng đuợc những lời nói mà thôi!
                       -  Ở nhà- đang đứng ngòai sân, Em có lạnh không? Nếu lạnh, em hãy đắp mền nhé!
                       -  Dạ! Chỉ có chiếc gối ôm. Anh nói chuyện đi…em thích nghe anh nói!
                       -  Phải chi có anh bên em lúc này vui lắm…phải không!
                       -  Dạ, nhưng không thể được đâu, xa lắm…xa lắm
                       Nàng nói  như run.Tôi muốn  nói  với nàng những điều muốn  nói,  tôi vận dụng hết
                       thăng bằng đề nói tiếng “anh” lần đầu tiên với nàng:
                         -   Dù sao chúng ta có một chuyện tình tốt đẹp em nhé. Nhưng không thể nào chúng
                   ta được giây phút ngồi gần nhau để nghe cảm xúc bồng bềnh lãng mạn bên nhau!
                          …Anh đồng cảm với em.  Chúng ta đã nhận nơi tâm hồn của nhau một chuyện
                   tình đẹp. Anh biết em muốn khát khao nắm giữ, nhưng không thể. Bởi những mặc cảm có
                   tội. Bởi nhân cách của một nữ tu. Ai không có những phiêu bồng cảm xúc của tình yêu
                   của thân xác. Vẻ đẹp thầm lặng của trái tim em. Những bước chân đi cô đơn của em mà
                   anh muốn đón lấy, Nhưng anh cảm thấy mong manh luôn là mong manh. Nhiều lúc anh
                   rất muốn săn sóc và nắm giữ em trong vòng tay ấm áp. Nhưng chúng ta đã cố tình để tình
                   yêu không rách rưới và tội lỗi. Anh muốn sẽ không có luôn cả đau khổ trong tâm hồn em.
                   Cái đẹp của chúng ta được tự hào có phải là siêu thực. Một tình yêu của người tu hành và
                   một người đời đã có gia đình! Chúng ta đều có một trái tim? Cần có lý trí phân biệt  tội
                   lỗi! Anh luôn ủng hộ lý tưởng đời tu, một mặt anh lại không thể phá vỡ…tâm hồn trong
                   trắng của em.
                          Cảm ơn em đã yêu anh, đã dành cho anh một tình cảm sâu sắc. Chúng ta đều có
                   một đồng cảm và đồng diệu trong cuộc sống hiện tại. Giữa cái giới hạn một nữ tu và một
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19