Page 19 - Đã ru tôi một thời
P. 19
19* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
tôi thì tôi leo lên bộ phản mắt đăm đăm hết bức tranh này đến bức tranh nọ mãi mê quên
cả tiền lì xì.
Tiếp đó qua dì , qua mợ…ôi chao tiền lì xì tôi cũng đã được nhận xúng xính bỏ
vào cái túi áo trên ngực phập phồng. Có khi tiền giấy , có khi tiền cắc. Nhiều khi mừng
quá quên cảm ơn , mẹ tôi phải nhắc nhở:
-Ai cho thì phải biết cảm ơn và chúc tết họ nghe chưa con!
Suốt buổi sáng đi mừng tuổi, về đến nhà cũng quá trưa. Cũng là lúc con cháu từ
dưới quê lên chúc tết bố mẹ tôi... Những viên pháo cuối cùng của ngày mồng một tôi
cùng đốt cho hết mừng bà con dưới quê lên và làm oai với đứa con gái bà dì gọi bằng em
cứ đứng bên cửa hai tay che kín mặt chừa đôi mắt và sợ “điếc “ lỗ tai, miệng cười khóai
chí thôi thúc:
- Anh Tí ! đốt pháo nữa đi…
Chúng tôi lại tiếp tục những cuộc vui ngòai sân chùa, sân nhà thờ…Những cuộc
hội chợ ‘người lớn” tổ chức thật náo nhiệt. Tôi còn nhỏ lắm, chỉ được đứng vòng ngoài
đón xem. Nào là bịt mắt đập niêu, leo cột mỡ lấy phần thưởng…hay những trò chơi lớn
‘đánh cờ tướng bằng người”. Rồi lãng vào nhưng quày trò chơi ném bóng, cổ chai…mua
vui tìm truyện tranh đọc. Có khi được trúng mấy cuốn truyện tranh Bảy Chú lùn và cô
Bạch tuyết, Cô bé quàng khăn đỏ, hay Chíêc là cuối cùng …đọc mấy ngày tết thật mê.
Còn nhiều trò trơi khác.Tôi mê mãi cho đến khi chiều tối cũng không thấy chán…
Tết! tết! tết đến rồi…
Bây giờ mỗi khi nghe bài ấy ắt hẳn ai đã từng nuối tiếc tuổi thơ, đều cảm nhận
được cái hồn tết quê trong không khí êm đềm của một thời thơ ấu. (2009)