Page 20 - Đã ru tôi một thời
P. 20
20* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Bên bờ tường vi
ừ gĩa áo thư sinh khi tuổi đời còn rất trẻ. Bao mùa khai trường đã qua đi. Thu
này tiếp nối thu kia mặc sách vở, bút nghiên bụi phủ, nhện giăng, mối nhấm nơi
T xó xỉnh góc kệ buồn tênh. …tôi lãng quên chẳng buồn nhìn đến suốt mấy năm
liền.
Bạn bè cũng theo giòng đời phiêu bạt. Mỗi người một nơi hay riêng một góc trời.
Ai cũng lo tìm một khỏanh đời bươn chải.. Tưởng đất trời tung vỡ ra và “nổi cơn gío
bụi”. Chẳng tìm thấy nhau đâu! Nhuốm phong trần lòng ưu tư khắc khỏai.Thời cuộc bắt
mọi người phải lột vỏ hồn nhiên như trở bàn tay. Bỏ lại những sau lưng ngày tháng mộng
mị tuổi xanh học trò, bỏ lại những ước vọng tương lai thành công, những cuộc vui đùa
hồn nhiên bên bạn bè nơi bóng mát sân trường với những giấc mơ trong sáng . Phút chốc
ngỏanh lại mà lòng tràn đầy tiếc nuối.
Tôi theo gia đình về miền quê có những mảnh đất ruộng cầy màu mỡ. Theo bố đi
khai hoang vài mẫu ruộng tuốt rừng xa. Vài mảnh nương rãy trên thượng đồi .Tôi trở
thành nông dân điều mà chẳng thể nào tưởng! ngày ngày bón chăm trồng trọt cho mảnh
lúa xanh tươi, cho giồng khoai nhiều củ, cho vườn đậu, vườn ngô đầy trái. Thời gian vô
tình chấm phá nét hồn nhiên bằng những nhát cuốc trộn giọt mồ hôi giữa trời nắng rát.
Cố công cuốc xới cho những hòn đất tơi ra bằng sức người sung mãn.
Rồi cũng quen đi ngày tháng . Cảnh vất vả cực khổ của nhà nông sớm tối quen
dần. Sáng vác cuốc ra đồng. Chiều mệt nhòai nhìn đôi bàn tay thư sinh hằn phồng lên
chai đá lòng đầy tủi thân! Những bát cơm lấn lướt những lát khoai độn. Bao thất vọng vì
thời cuộc đã thay đổi đã đánh mất không thể tìm lại được. Tôi bắt đầu biết hút thuốc.
Trong làn khói mơ. Tôi bắt đầu biết làm thơ, hay viết một vài trang nhật ký…với tâm sự
chán chường.
Rồi ngày tháng cứ trôi dần qua, tôi chẳng còn nghĩ ngợi, hy vọng điều gì nữa
trong việc học hành. Tôi thẫn thờ nhìn bàn tay mình ngày càng đen đủi và chai đá. Bàn
tay thư sinh nõn nà búp măng đã biến đổi gầy guộc sạm chai. Nỗi buồn cứ trào dâng như
những cơn lốc xóay. Ngày càng lạc vào nỗi niềm u uẩn phó thác số mệnh cho đất trời. Ít
nói, ít cười. Sáng ăn miếng cơm xong, vác cuốc theo bố ra đồng cho xong việc…