Page 21 - Đã ru tôi một thời
P. 21

21*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                          Nhiều khi mất nghị lực, hụt hẫng giữa giòng đời sinh thối chí muốn tìm cho mình
                   một lối thóat. Những đêm thao thức một mình trăn trở. “lạy trời mưa xuống, lấy nước tôi
                   uống , lấy ruộng tôi cày, lấy đầy bát cơm, và tìm đường … vượt biển.

                          Sống trầm  lặng làm việc miệt  mài như một nhà tu  khổ hạnh.  Những  cây  ngô,
                   vườn khoai như an ủi tôi đã bỏ công xới vun bằng mồ hôi nên cho mùa màng đầy trái. Bố
                   tôi vui hoan hỉ. Mẹ nhìn tôi hốc hác phai tàn tuổi xuân mà buồn vời vợi, đôi khi mẹ nói
                   như muốn khóc.
                          -Tội nghiệp thằng Thùy còn non trẻ, vì thời cuộc mà nông nỗi này…

                          Tôi già hơn . Đen hơn. Bóng dáng thư sinh theo nắng theo gió phai tàn lúc nào
                   chẳng hay. Ngày lại ngày, tôi là một lao động giỏi của gia đình. Bố mẹ tôi ngày càng già
                   đi. Tôi bắt đầu biết tính tóan công việc nhà nông. Tôi bắt đầu biết thương bố mẹ đã hy
                   sinh cho tôi bao ngày tháng.
                          Cho đến một ngày, Những nỗi ưu sầu tan dần đi. Sống lạc quan hơn. Tôi quen với
                   một người con gái trong làng bằng tuổi. Nàng tên Thúy. Nàng đã cho tôi những niềm ủi
                   an..niềm hy vọng…
                          Nhân một hôm tôi kéo chiếc xe chở đầy những khoai lang. Chiếc xe hai bánh
                   bằng gỗ. Kéo xộc xệch lên con dốc nặng trĩu như kéo cả cuộc đời mình. Tôi tủi thân phận
                   đời, kéo xệ chiếc mũ xuống nửa khuôn mặt chỉ chừa đôi con mắt hầu chẳng ai biết. Dĩ
                   nhiên sợ con gái ! Hình ảnh hì hục tôi kéo xe lếch thếch, lệch thệch chẳng đẹp tí nào nếu
                   lỡ cô nào nhìn thấy! Đúng là sợ điều gì trời cho của ấy! Mồ hôi đổ nhễ nhại, quần áo lấm
                   lem. Chiếc xe bánh gỗ tồi tàn lăn xộc xệch nặng nề. Tôi kéo xe ! và tự an ủi bằng nghị
                   lực: Chính mình là nhân vật kéo xe nổi tiếng trong truyện Tam Lang… để thơ mộng hóa
                   công việc nặng nhọc! Tôi âm thầm cố dùng hết sức mình kéo xe lên con dốc một cách
                   cưỡng bức.
                          Bỗng dưng! Cảm ơn trời cho tôi thêm sức mạnh! tới nữa con dốc , chiếc xe nhẹ
                   như phao trôi trên nước! Nghe cơn gió hây hây mát rượi cùng áng mây trời trôi . Thủng
                   thỉnh kéo!chiếc xe vượt lên đỉnh dốc lúc nào chẳng hay biết!Lạ thật! Tôi đứng thở dốc
                   một hơi ngon lành, kéo chiếc mũ vải quệt nhẹ chút mồ hôi đọng sót nơi vầng trán, nhìn
                   bầu trời chiều lãng vãng ngắm mây mơ màng thư giãn... Tôi mỉm cười nhìn lại chiếc xe
                   như là một chiến tích khỏe khoắn trời ban cho. Đúng là tôi khỏe thật! Tôi nghĩ thế mà
                   khoan  khóai.  Ô!  Hóa  ra  tôi  đang  cười  với  một  người  hết  sức  duyên  dáng  trước  mắt
                   tôi…Có phải tôi mơ hay thấy một nàng tiên thật phía sau chiếc xe gỗ như phép lạ!

                          Tôi quên hết cả nhọc mệt. Thì ra là Thúy. Cô bé hàng xóm gần cạnh nhà tôi.
                   Không ai khác, chính bàn tay của Thúy đã vịn tiếp sức cùng tôi lên dốc trong khi tôi tập
                   trung …nội lực kéo chẳng để ý chút gì đến chung quanh. Tôi nhìn sững nàng không chán
                   khác với mọi ngày. Nét hao gầy sạm nắng vầng trán. Đôi mắt tròn, mi cong. Mái tóc đen
                   mượt mà chải gọn nếp dưới vành nón lá che nghiêng chứa chan tuổi xuân thì. Nụ cười
                   nơi môi hồng tràn đầy mộng tươi… Tự nhiên lòng tôi xao xuyến ấm áp lạ thường.

                          Chưa kịp cảm ơn. Nàng đã bỏ đi. Tôi với giọng gọi theo:
                          -Thúy…Thúy ơi!
                          Nàng không nói một lời chỉ mỉm cười rồi tiếp tục bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng cô gái
                   chiếc áo bà ba vài mảnh vá duyên dáng. Bóng dáng mộc mạc hiền lành thục nữ miền quê
                   tay còn giữ quai chiếc nón đã dần khuất xa cuối nẻo. Tôi nhìn bầu trời trong xanh, một
   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26