Page 22 - Đã ru tôi một thời
P. 22

22*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   vài đám mây bàng bạc trôi lờ lửng. Tôi còn đứng ngẩn ngơ trên đường dằn lòng cố níu
                   kéo một bóng mây !
                          Ngày lại ngày, một hôm từ rãy về. Vứt cái cuốc bên hồi nhà. Uể oải ngồi phệt
                   xuống bên thềm. Mẹ từ trong nhà ra đứng bên tôi, tiếng mẹ thì thầm vỗ về:
                          - Mệt không con!

                          Tôi ngước nhìn mẹ. Hai gò má mẹ đầy những dấu chân chim qua rồi! Đôi mắt
                   bàng bạc những áng mây mờ. Hàm răng mẹ đen khín mộc mạc nét nhuộm từ thời “Bắc di
                   cư vô Nam” còn đó, bóng dáng mẹ quê thật hiếm có tìm đâu ra? Trông mẹ không già lắm
                   nhờ khăn vành rây tém ngang đầu mái tóc đến gọn gàng. Mỗi khi ưu tư một điều gì tôi có
                   thể hiểu được qua nét mặt của mẹ nghiêng nghiêng dịu hiền bên dưới vành khăn:

                          - Mẹ muốn nói với con một điều.
                          - Điều gì hở mẹ? Tôi ngước nhìn mẹ, vội nói.

                          Mẹ nhìn trước nhìn sau, rồi tỏ lộ e dè câu chuyện kín đáo:
                          - Mẹ muốn con đi…vượt biển tìm tương lai!
                          Tìm tương lai!…Mẹ như mở cho tôi như sáng đôi mắt. Những giọt mồ hôi đọng
                   trên vầng trán tự nhiên khô hẳn. Tôi quên hết nhọc mệt những lát cuốc nơi ruộng đồng.
                   Tôi thấy trước mắt mình cả một không gian sáng lạn. Đời tôi sẽ tìm lại trong sáng những
                   tháng năm đen như mực …. Tôi ôm chầm lấy vai mẹ.

                          - Thật không mẹ! Ừ, nhưng mà Nhà mình nghèo…tiền đâu có mấy cây vàng mà
                   đi!

                          Chút trĩu buồn nơi ánh mắt. Nhưng mẹ cũng làm cho tôi đủ niềm tự tin:
                          - Mẹ đã lo cho con đâu đó rồi! Tối nay có người đến đón con đi…
                          Tội chạy vội vào nhà tắm. Dội từng gàu nước lạnh mát rượi lên cả thân mình.
                   Thay quần áo, đầu tóc chải tém gọn, quần áo bảnh bao. Tâm hồn thảnh thơi. Tôi bắt đầu
                   nghĩ quanh nghĩ quẩn xôn xao. Nào là mình sẽ đến được đất Mỹ. Nào là mình sẽ gặp
                   được lại số các bạn đã đi vượt biển những chuyến trước đây thành công. Nào là qua đó lại
                   tiếp tục con đường học vấn, tìm một tương lai …thay vì ở nhà phải đi cày, đi cuốc lụm
                   thụm… Tôi lại nghĩ đến Thúy, tôi đành phải từ giã nàng thôi!…và ngày đó, tôi sẽ…cưới
                   Thúy! Tôi vui nhí nhảnh như một con sáo sổ lồng.
                          Lấp ló nhìn ngó trước sau. Tôi lẻn nhà sau chạy về phía nhà Thúy. Tôi phải gặp
                   nàng. Tôi phải nhìn thêm một lần. Có hay không nói chuyện thì không cần thiết. Miễn là
                   tôi được nhìn. …vì tôi sắp có một chuyến đi xa!
                          Tôi vừa trờ tới ngõ thì Thúy cũng từ rãy bước chân về . Cô bé trong chiếc áo còn
                   lấm lem bụi đất. Đôi phía lại bắt gặp những ánh mắt ngỡ ngàng. Hình ảnh cô bé thật đáng
                   yêu và tội nghiệp. Tuổi hoa niên, thời học trò đã bỏ đi chốn nào tưởng chừng xa lắm
                   trong dáng vóc nhà nông nào không thể hình dung. Tuổi ngây thơ hóa ra tiều tụy khi thời
                   cuộc đã cướp đi tất cả, cuộc sống chỉ thấy cỗi cằn từ đất cày lên sỏi đá mà xã hội lại
                   tưởng ban cho con người một hạnh phúc nhưng không!
                          Thúy bẽn lẽn trả cho tôi nụ cười rồi chạy ùa vào nhà. Tôi một lần nữa ngẩn ngơ
                   nhìn Thúy mất hút vào nhà trong. Chẳng hiểu Thúy nghĩ gì, làm gì mà cô bé chẳng hề nói
                   với tôi một lời từ chiều hôm qua…!Tôi thất vọng chần chừ bước đi. Thúy gọi giật lại.
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27