Page 24 - Đã ru tôi một thời
P. 24
24* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
lúc hiện. Tôi xuất hiện như một kẻ lạ mặt. Những con mắt nhìn tôi trong đêm tò mò sợ
sệt….Thì ra, Chúng tôi cùng số phận đang tụ họp chờ một chuyến đi. Bầu trời đêm nay
rộng quá! Lạnh lùng quá! Cái lạnh của sương đêm làm chúng tôi thêm run rẫy lập cập
trong những hồi hộp. Thèm thuốc cũng chẳng ai dám nhóm lửa! Tôi lẻ loi sờ sọang đi tìm
bạn, tìm người đồng hương như một con thú mới nhập…chuồng. Tôi tìm một góc tối an
phận nằm chờ lệnh khởi hành.
Thỉnh thỏang lại nhập thêm vào một, vài người. Cho đến khi gom đủ số người.
Một người đàn ông dáng nhỏ con, khuôn mặt gầy guộc đã xóa tan bầu khí căng thẳng.
Hắn bật hộp quẹt lóe sáng lên chốc lát rồi tắt; chắc là người hướng đạo. Hắn nói rõ ràng
giọng trầm trầm như ra lệnh:
- Nào, mời bà con theo tôi. Nhiệm vụ phân công cho mỗi người vác một bao cát
gạo kèm theo một số lương thực. Kẻ ít người nhiều cố gắng đi cho đến bãi đợi tàu vô,
đừng quăng dọc đường! Lỡ lênh đênh trên biển nhiều ngày có mà chết đói! rán nghen bà
con, các cô các cậu…Đi dọc đường thì im lặng. Nếu có “động tịch” gì mỗi người tự thóat
thân…trốn vô rừng!
Hắn chỉ tay đếm nhưng mái đầu lố nhố trong màn đêm. Phân công từng bao gạo,
từng bao lương thực nặng nhẹ tùy sức mỗi người.Nhìn quanh nhìn lại. Tòan là dân Sài
Gòn. Vài ba người có giọng nói dân mình. Có những chàng thanh niên mập khỏe trắng
ngần. Có những cô gái mơn mởn xuân thì. Có những người trung niên bộp chộp vui tính.
Ai cũng có nhịêm vụ tự quyết đảm đang tự cứu lấy chính mình. Mọi nguy hiểm đang chờ
chực trứơc mặt, nếu sơ sảy một chút pháp luật chẳng dung tha. Ai cũng từng biết. Một
chuyến vượt biển là một cuôc mạo hiểm với cái tù tội và cái chết. nào là công an, nhà tù
rình rập, nào là cái đói, nào là biển cả…tất cả như một cái bẫy bắt con người phải vượt
qua một cách có tính tóan…
Đường vào rừng lạ lẫm cây cối chằng chịt. Có khi vấp một nhành cây, có người té
ngã quỵ chốc lát mới đứng dậy được. Đòan người lầm lũi đi trong đêm, chẳng ai buồn nói
với ai một lời. Có những cô gái vác bao lương thực nhẹ cũng than vãn. Những thanh niên
khỏe rồi cũng phải la rên nặng trĩu. Có đi xa mới biết gánh nặng. Như biết được sức khỏe
hạn chế của nhóm người trẻ trung, người hứơng đạo luôn đùa vui an ủi:
- Cầm cái kim đi đường xa cũng phải trở tay, chứ đừng nói bao gạo…rán lên, Ta
không thể nghỉ ngơi! Tới bãi cho mau kịp giờ hẹn …
Mọi người như thêm niềm hy vọng. Vầng trời tương lai le lói trước mắt như que
diêm lóe sáng rồi chợt tắt. Họ đi trong niềm hy vọng không bến bờ. Họ quảng gánh trên
vai những gánh đau thương, bao niềm trăn trở muốn vứt bỏ lại nơi bờ biển để đi một
mạch về phía một đại dương..
Đòan người nghe rừng vẫn ung dung rì rào trên đầu đùa vui theo từng ngọn gió
đêm, gốc cây rễ chằng chịt trên đường dưới bước chân ngao ngán vô tình trêu chọc. Rừng
âm u vẽ lên trong đêm tối những đe dọa lạnh lùng. Tình người là cần thiết trong lúc này.
Họ nâng đỡ bảo vệ cho nhau lúc vấp ngã. Họ ủi an nhau vỗ về nhau trong thầm lặng đầy
ý nghĩa ….là đủ quên những gánh nặng trĩu trên vai., là thúc đẩy nhau tiến về phía trước
kẻo lạc lối. Con đường chưa bao giờ xa xăm đến thế! Trong đêm tối đường đến đích càng
xa thẳm thẳm, những nguy hiểm tâm lý bủa vây quanh làm cho họ thêm dè dặt sợ sệt và
bối rối. Lại là những con người chưa biết rừng là gì mới thật là thử thách. Nhưng con