Page 28 - Đã ru tôi một thời
P. 28

28*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu

















                                                              Gót chân của biển

                       C
                              hiếc thuyền đưa đoàn người ra khơi. Thuấn đi trong chuyến thuyền ấy. Một
                              lần vĩnh biệt quê hương mà Thuấn không hiểu nổi. Một sự cố tâm lý bất ngờ
                              đến trong đời chàng. Thuấn luôn nghĩ rằng đây là một chuyến đi biển đánh cá
                   bình thường ngày mai thuyền về đầy cá nuôi sống gia đình. Nhưng ngược lại, đây là đêm
                   Thuấn sẽ không bao giờ trở về với ngôi nhà thân thương , với người vợ trẻ đẹp, và hai
                   đứa con đã bao năm tháng cưu mang, bế bồng.

                       -  Bố ơi cho con về với vợ và hai đứa con thơ dại, con không đi qua Mỹ đâu bố à!
                       -  Mày không nói bừa. Đây là chuyến đò định mệnh, chúng ta dù có bỏ gì cũng phải
                          đi thôi!
                       -  …
                       Bố nói tiếp
                       -  Nếu không lỡ một chuyến đò của bố!
                       Chiếc thuyền và máy nổ bình bịch vẫn lướt nhanh trong màn đêm mịt mù khơi u tịch ,
                   sóng dồn vượt phăng phăng muốn con người cũng bỏ qua một ý nghĩ quyến rủ để tiến tới
                   một chân trời mới. Một giằng co ý nghĩ nên đi hay quay lại chốn quê nhà, tình con, người
                   con dâu , hai đứa cháu đứt ruột xé lòng Người chủ thuyền là bố của Thuấn, vuốt mặt.
                   Ông cho con thuyền vẫn lướt đi như không có một ý nghĩ quay về…

                   ***
                          Thiên Hương, mấy ngày liền, chờ chồng không thấy về . ông nội hai đứa cũng bặt
                   tăm.
                          Thì ra, họ đã đi vượt biển đêm hôm ấy, không một lời hẹn trước, hay một lời từ
                   giã.
                          Hương vẫn chờ những tin tức về chồng mình. Nàng sẽ có nhưng món tiền khi
                   chồng mình sang đến đất Mỹ gửi về, nuôi con …chừng ấy cũng có những tia hy vọng
                   trong đời sống khốn khó này…cũng tốt thôi. Nàng đã tự an ủi mình.
                          Từ đây nàng sẽ sống một mình, nuôi hai con, bằng đôi tay gầy guộc, từ giã những
                   nét đẹp thuỳ mị để bước vào cuộc đời cô đơn, sóng gió và bon chen…chân lấm tay bùn
                   ngày ngày rong ruổi vì tương lai hai đứa con nên người….
                          Những tư tưởng ấy cứ vẫn vơ trong trí óc nàng…thật lúng túng.
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33