Page 33 - Đã ru tôi một thời
P. 33
33* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Huấn bất ngờ trong lời tỏ tình yêu thương ấy. Đêm hôm ấy nàng đã ngã trong vòng
tay ấm áp của Huấn. Sự chờ đợi của Huấn bấy lâu giờ mới được nàng ban cho. Thật hiếm
có trên đời. Huấn đã nhận lấy sự nồng nàn của hương phấn từ một tình yêu chân thật.
Họ đã trở nên vợ chồng từ đó,
…. Họ đã có được một người con gái. Một đứa con mà họ ước mong thầm bấy lâu.
Và cuộc sống lại đổi thay trong hoàn cảnh mới. Hai đứa con trai con của Thuấn, Một
người con gái của Huấn. Một người mẹ hai người cha. Nhưng Huấn vẫn bao bọc hai con
của Thuấn như con đẻ dù đời sống làm ăn của họ tuy không giàu có lắm.
Từ ngày Thuấn về Việt nam, và đưa người vợ mới sang bên kia. Thuấn cũng đã
hiểu biết nhiều về đời sống của nàng và hai con. Thuấn thi thoảng cũng gửi ít tiền về phụ
nuôi hai con ăn học. Nhưng lại hiếm khi nói về nàng.
Tuy vậy, nàng vẫn nuôi dưỡng tình cha cho hai con. Dù sao Thuấn cũng là cha
của chúng. Nàng đã áp lực ông bà nội cho chúng qua đó để lớn lên thành người thành tài.
Còn nàng lo đời sống riêng của nàng.
Lời đề nghị được từ phía bên nội chấp thuận. Mọi giấy tờ đã hoàn tất, Huấn cùng
nàng chạy chọt để hoàn thành những thủ tục bảo lãnh hai con. Nhưng tình nghĩa mẹ con.
Hai đứa vẫn nuối tiếc đôi ba lần không chịu xa rời mẹ. Nàng đã nói năng đủ điều, cố
khuyên con qua bên đó sẽ có một tương lai sáng hơn, các con chỉ ở với ông bà nội mà
thôi! Đâu ở với dì mà …sợ!
Hai anh em bất đắc dĩ phải xa rời mẹ với những giọt nước mắt vắn dài mẹ con
không thể ly thân. Nhưng rồi cũng vì một định mệnh đã an bài. Khoát và Minh đã qua đất
Mỹ ở với ông bà nội. Còn bố thì ở gần đó cách vài dặm. Lo cho một đời sống ấm êm với
người vợ …kế.
Thật là đắng cay, bố cứ lo cuộc sống cho vợ mới của bố. Còn mẹ mình không hề
đả động. Mẹ một đời khổ tâm về những cuộc tình. Ông bà nội thì thờ ơ. Ngày lại ngày,
sự nhận biết của Khoát càng mông lung sâu trong trí não về hình ảnh một tình cha bạc
bẽo. Khoát phải vừa đi học, vừa bảo vệ cho em vừa nghĩ suy về sự bạc nghĩa của cha
mình.
Sự chịu đựng tâm lý không thể nguôi ngoai trong tâm hồn. Cảnh âu yếm của cha
mình với dì. Cảnh con cái bỏ bê. Cảnh mẹ thất thểu chạy bữa nuôi con với một người đàn
ông khác. Một ngày Khoát không thể như mọi ngày để làm người bình thường nữa, đêm
hôm ấy…
Khoát bỗng trở thành người điên….
Suốt mấy năm liền, Minh lại phải nuôi anh, chăm sóc anh mình. Lòng dũng cảm
bật dậy từ tấm lòng. Minh lại thay mẹ áp lực cha mình. Nhen nhúm lòng tự trọng. Bánh
xe lăn qua mấy dặm để gặp cho được bố nói cho hết dằn vặt của tâm hồn.
- Bố, phải đưa mẹ qua đây, để mẹ nuôi anh Khoát!. Dù sao chỉ có mẹ anh Khoát
mới khỏi được bệnh tâm thần mà thôi bố ạ! Vòng tay ấm của mẹ, bước chân đi của mẹ
mới chữa được bệnh của anh con mà thôi…con van bố!