Page 34 - Đã ru tôi một thời
P. 34
34* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Thuấn đã không cầm lòng được khi người con thứ hai của mình đã có những lời
lẽ thật gay gắt làm nhói tim gan.
Và Thuấn đã nghe lời con mình. Lần này thì Thuấn đã quyết định bảo lãnh cho
nàng qua nuôi Khoát.
****
Huấn đã thể hiện hết trọng trách của mình trong một cuộc tình đầy tình cao
thượng. Khi nàng nói:
- Anh cho phép qua bên đó nuôi Khoát hay không?
- Em cứ đi, Hương ạ. Cũng là con của anh đó thôi! Nó cần tình thương, cần trái tim
của một người mẹ bao bọc. Thằng Minh thật tốt bụng, thì anh không có lý do nào
để xấu bụng…Cũng là con chúng mình!
Đứa con gái cũng ngồi gần đó, nói chen vào:
- Ừ , bố nói đúng mẹ ạ! Dù sao cũng là anh con! mẹ hãy cứ đi, con sẽ hy sinh sự
thiếu vắng mẹ của con để bù đắp cho anh con! Anh sẽ mạnh khoẻ trở lại vì có mẹ
chăm sóc.
Cả nhà đều rưng rưng nước mắt. Nhưng chỉ riêng con gái là không có một giọt nước
mắt nào. Cô bé thật bình tĩnh lạ thường. Cô bé như hiểu được cuộc tình của mẹ mình khá
đầy giông tố trong cuộc sống. Trời cũng ban cho một nàng đứa con gái có trí hiểu trước
tuổi, tinh tế trầm tĩnh và đầy nghị lực. Tạo thêm nguồn sinh lực, niềm cứu cánh cho nàng!
Sự nghểnh đầu lên nhìn ánh sáng mặt trời thẳng thắn bước vào cuộc đời đầy hy vọng.
Ngày tiễn chân mẹ lên máy bay. Chỉ có mỗi Huấn, đứa con gái và Thiên người bạn
tâm tình trong cuộc sống chen đua đời thường. Nơi một góc nhà ngồi đợi nơi sân bay.
Nàng buột miệng nói với Thiên:
- Nếu có một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của con bé, Hương sẽ ở lại Việt
Nam thôi mà! Mình chẳng biết đi về phía nào?
- Đừng nói thế! em phải đi và giúp cho thằng Khoát hồi phục trí nhớ.
Nàng ngần ngại đôi chút và nói:
- Nếu Thiên về gặp lại Huy, cho mình gửi một lời tạm biệt.
Thiên ngỡ ngàng:
-Tại sao lại nhớ đến Huy trong lúc này?
Hương ngần ngại khóe mắt long lanh:
- Mình nhớ Huy bởi một câu nói lãng mạn ngày xưa ngày mình đi lấy chồng: ” Em
là gót chân của biển, chớ sợ sóng vỗ biển cả mênh mông rồi trôi dạt về đâu! Hãy giữ cho
mình một tấm lòng!
Thiên cũng không cầm được nỗi xúc động! Nàng nói gì Thiên cũng đã hiểu.
Chiếc máy bay đã cất cánh lên giữa bầu trời xanh,
Trong lòng Thiên còn mang theo những bóng hình;
Có những cuộc đời đầy sóng vỗ mà lòng tựa biển cả. Tuy sóng đã cuốn trôi hay
dập dềnh bao ngọn sóng dữ dội, nhưng lòng biển vẫn hiền hòa trong xanh mặn mà
cho đời như những tấm lòng mẹ.