Page 29 - Đã ru tôi một thời
P. 29
29* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Rồi nàng sẽ sống một mình, bóng mát của người đàn ông từ đây thiếu vắng, như
ánh than hồng đã chợt tắt, để lại một mùa đông giá lạnh, nàng sẽ chịu lạnh lùng sao
đành? Cảm thấy mình như một tim đèn yếu ớt giữa bầu trời gió lộng, cần khơi dậy cho
sáng lên trong đêm bão giông.
Một mặt trời mới, một ngày mới. Hương bắt đầu tìm công việc bươn chải. Mình
sẽ tự lập thân để nuôi hai con. Mặc dù những tháng năm không tin tức gì về Thuấn.
Không biết chàng đã có ra đi bình yên. Thời buổi còn loạn lạc. Tức tức cứ biền biệt
không về. Coi như chàng đã mất tích.
Ít lâu lâu sau, có tin từ bưu điện “đánh giây thép về “cho biết. Thuấn đã về đến đất
Mỹ an toàn.
Hương thở dài nhẹ nhõm. Nhưng dù sao mình cũng phải tự lập thân, chờ Thuấn
gửi tiền về nuôi con thì không biết bao giờ! Cầu xin cho chàng bình yên.
Những tháng năm trôi qua. Hai con đã lớn. bàn tay trắng nõn nà của nàng nay đã
gầy guộc và khô héo. Tin tức về Thuấn cũng không về. Huống gì nói tới tiền gửi về nuôi
con. Những tình cảm dành dụm chờ đợi cho chàng cũng chợt biến tan mây khói. Có lẽ
chàng đã phản bội tình yêu của nàng khi qua tới đất Mỹ chăng?
Nước mắt tự dưng tuôn trào. Nàng không cầm được nước mắt. Mình như chiếc lá
cuối đông, đâm lộc một mình hiu hắt, rồi chợt tàn luỵ trong đêm đông lạnh. Không hy
vọng gì chờ một ánh tin xuân.
Cứ tháng ngày trôi qua, biền biệt lại biền biệt, Nhìn hai đứa con. Nàng thầm kêu
trong tiếng than:
- Tại sao chàng lại phản bội em, Anh có biết không? Hai đứa con còn nhỏ dại, thân
em tàn tạ gầy guộc, huống gì cơn đói có thể kéo đến bủa vây. Em hèn mọn lắm, làm sao
có thể đương đầu với phong ba bão táp cuộc đời, làm sao có đủ sức nuôi con khôn lớn,
anh biết không? Cơn đói sắp kéo đến cho mẹ con em…
Nước mắt nàng tự dưng ràn rụa trên khóe mắt lúc nào chẳng hay! Tưởng như không
bao giờ ngăn nổi giòng nước mắt ấy!
Đêm đã dần khuya, bên ngoài trời tối đen như mực. Chỉ còn những ánh sao lấp lánh,
ngôi sao sáng nhất thì ở tận hút cuối chân trời. Tâm hồn nàng hắt hiu, bệnh hoạn trong
đêm với những ý tưởng tuyệt vọng. Ngày mai sẽ không còn tiền mua gạo. Ngày mai sẽ có
tiền đâu cho con đi học.
Suốt một đêm thao thức không ngủ, với những trằn trọc cô đơn. Thiếu hơi ấm.
nàng cảm thấy khó chịu vật vã, phải chi có chàng bên cạnh ấm áp biết mấy. Phải chi có
chàng bên cạnh , cánh tay trợ giúp nàng vững vàng biết mấy.
Nhưng cuộc đời vẫn luôn khắt khe không cho mọi sự suôn sẻ.
Nàng nghĩ đến phận hồng nhan của mình. Ký ức đã hiện ra trứơc mắt. Nàng biết
là mình không tự hào. Trời cho nàng sắc đẹp tuyệt trần. Bản thân nàng đã tự mồ côi cha
mẹ ở với gì ruột từ nhỏ đến lớn. Biết bao chàng đã theo đuổi trong làng. Để rồi nàng
được có Thuấn. Thuấn con nhà giàu. Sau ngày đất nứơc thống nhất, Thuấn đã …yêu cho
bằng đươc với những đồng tiền làm nàng hoa mắt. Cũng phải chiều lòng, ngoài đồng tiền
còn có tấm lòng để yêu Thuấn không đành!