Page 32 - Đã ru tôi một thời
P. 32

32*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   cội. Cón tim thì đầy lý lẽ. Bao nhiều năm rồi Thuấn không về, mà lại vô tình không một
                   lời với nàng với con, dù chỉ mong có một lời hỏi han trên điện thoại.

                       ****

                       Thuấn trở về Việt Nam thật đột ngột. Chàng báo tin cho nàng, sẽ về làm giấy tờ đưa
                   nàng và hai con qua Mỹ. Chàng vẫn chưa có vợ, và cố về để đưa nàng qua.
                       Nàng tâm trạng rối tơ bời tưởng là cuộc tình đã ngủ yên. Thật khó điễn ta tâm trạng
                   lúc này. Nàng chuẩn bị cho nhà cửa thật đàng hoàng , nhất là phòng ngủ thật tươm tất.
                       Đêm hôm ấy, những câu chuyện kể về chuyến ra đi của chàng trong bữa cơm chiều.
                   Nàng thao thức chờ một giấc ngủ êm ái, hạnh phúc. Nhưng  đời sống vợ chồng với chàng
                   giờ đây đã nhạt nhẽo như nước lạnh. Nàng thất vọng giữa đêm khuya. Vì Chàng từ chối
                   không ngủ với nàng.
                       -  Em đi ngủ đi! Và dọn cho anh một cái ghế bố! Anh không quen ngủ theo giờ Việt
                          Nam.
                       Nỗi thất vọng càng trào dâng. Một nỗi buồn tự đáy lòng như tin bão kéo về.
                       Chiếc giường nàng đã chuẩn bị cho một cuộc ân ái sau bao nhiều năm chờ đợi năm
                   buồn tênh trơ trẽn chăn chiếu! nàng đã thiếp đi trong mệt mỏi của giấc ngủ buồn.
                       Sáng chàng tạm biệt nàng lên đường vào Sai gòn:
                       -  Anh sẽ vào Saigòn  làm giấy tờ, và hồ sơ cho em qua Mỹ!
                       Nàng tiễn chàng lên bến xe, lòng buồn vợi vợi. Những giòng suy nghĩ khó hiểu rồi lại
                   khó hiểu về người chồng của mình.
                       Hoá ra, trong chuyến đi về này, Chàng đã phản bội nàng thật. Chàng đã “bắt mối “
                   với một cô gái y sĩ tại một bệnh viện lớn Sài Gòn. Chàng đã về và cưới cô ta như đã định
                   từ bao giờ. Đâu đó bao lâu, nàng cũng đã hay tin từ bên kia trả lời. Chàng đã có vợ Sài
                   Gòn, và cô ấy cũng qua bên đó rồi!
                       Thật đúng là hồng nhan bạc mệnh hay sao? Nàng ngước nhìn trời. bao nhiêu hy vọng
                   giờ tan theo mây khói. Bao nhiêu mảnh tình riêng dành cho chàng bao lâu nay đã hư
                   không. Thật cuộc đời lắm kẻ phản bội dễ dàng! Tội tình chi một thân phận hồng nhan hoá
                   ra đời có những phủ phàng.

                       ****


                       Mọi sự đã im bặt, công việc vẫn bình thường cho một cuộc sống. Huấn an ủi nàng
                   trong lúc này thật là sự hấp dẫn mãnh liệt về tình yêu mà nàng buộc  phải dành cho Huấn
                   nữa mà thôi. Huấn thật là một con người hùng tráng giữa cuộc đời nàng đầy sóng gió. Và
                   Huấn sẽ là cái phao cho nàng sự sống. Huấn là một người đàn ông dũng lực.
                       Rồi trái tim nàng mở cửa, và nàng cũng phải thú thật với Huấn trong một đêm giao
                   thừa lúc  ánh đèn đường hắt  hiu.  Con đường đã vắng bước chân người  trên phố. Một
                   chuyến lỡ xe không về kịp. Nơi một căn nhà trọ. Nàng cũng như mọi người đàn bà khác
                   dù sắt son như đá, cũng phải có lúc đã trở nên mềm mỏng tâm hồn để cần đến một tình
                   yêu.
                       Nàng thì thầm trong đêm tối:
                       -  Em yêu anh!
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37