Page 27 - Đã ru tôi một thời
P. 27
27* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Hóa ra chuyến vượt biển đêm ấy đã bị phục kích. Tôi là người chạy trốn thóat sau
cùng sau khi nằm ẩn nấp một chỗ thật kín. Câu chuyện “bị lộ “ xảy ra trong chớp mắt
không ai ngờ. Cuộc hành trình vượt đại dương tìm bờ tự do đã bị ám chỉ.
Bờ biển lại trả lại yên tĩnh chẳng thấy một bóng người. Chiếc thuyền thay vì thực
hiện chuyến hành trình xa khơi đã chở số người bị bắt giữ trực tuyến về đồn…công an
gần ngay đó.
******
Tôi trở về với công việc lên rãy lên đồng thường nhật nhàm chán. Mặc dù còn
những nỗi buồn âm thầm của người về sau chiến bại. Nhưng tôi cũng mừng vì mình còn
sống sót sau cơn ác mộng. Bây giờ tôi mới cảm thấy tự do của tâm hồn còn quý hơn vạn
lần chuyến vượt biển . Tôi nghĩ về Thúy và nhớ nhật nhiều buổi chiều kỷ niệm lúc phân
ly ấy.
Vài ngày sau, tôi kể cho Thúy những chuyện đã xảy ra. Nàng mỉa mai trách móc
yêu thương:
- Cũng may chưa phải đi thăm nuôi …
Tôi xấu hổ với chính mình! Nhưng, như một cơn gió đưa vèo chiếc lá rơi có
người nhặt lấy nâng niu, tiếng nói của nàng đầy thương cảm nhẹ nhàng:
- Anh không thể đi xa được! em đã nói rồi…
Nàng nhìn tôi. Tôi nhìn nàng chút ánh mắt thọat nhìn nhau kiếm tìm. Hai bờ môi trao
nồng ấm. Bóng chiều lãng vãng nơi hiên nhà, bên hàng tường vi có những đóa hoa nở
phảng hương thơm ngát . . .