Page 30 - Đã ru tôi một thời
P. 30
30* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Rồi trở nên vợ chồng, trong khi những chàng trai khác vẫn còn theo đuổi nàng.
Trong lòng nàng tưởng như một cơn mưa chưa tạnh. Nàng đi lấy chồng rất trẻ, mới
chừng tuổi hoa niên mà thôi.
Nói về tình yêu thưở học trò, nàng vẫn còn nhớ Huy, nàng không biết gì về tình
yêu thưở đó. Nhưng Huy cùng lứa tuổi đã theo nàng qua từng con đường của một thời đi
học!
Tự dưng nàng nhớ đến Huy một con người tài hoa dành cho nàng mối tình thật
đẹp. Có những ngày tháng bên nhau đi học đã đong đầy tình thơ.
Nhưng có lẽ Huy cũng chỉ là cơn gió thoảng về làm ấm chút tình đơn độc trong
cơn bão táp mà thôi. Và cũng như viên cuội nhỏ quăng xuống mặt hồ tĩnh lặng. Những
vòng nước xoáy chấn động một thoáng rồi biến bặt trong những bờ cỏ lau sậy rậm nơi
bến sông. Nhưng cái thời buổi khốn khó này, cánh chim trên bầu trời rộng bao la. Biết là
đâu hỡi những con chim! Khôn lớn rồi thì ta mới hiểu ý nghĩa tình yêu và mái ấm là gì?
Trời đã sáng,
Nàng loay hoay. Những hộp thuốc tây xếp vào hành lý lên đường trong cơn mất
ngủ còn kéo dài. Chải vội mái tóc thề khô héo gọn gàng. Điểm tâm nhẹ chén cháo hâm
hồi đêm. Cho con đến trường. Rồi nàng cũng phải lên chợ thôi. Những hộp thuốc tây bán
lén bán lủi kiếm nghề tạm để kiếm sống nuôi con. Kiếm cơm qua bữa. Chờ ngày chồng
về, hay gửi tiền về nuôi con. Chứ ngồi chờ chồng tại lúc này thì …có lẽ mẹ con chết đói!
Nàng nghĩ thế!
Và một buổi sáng nơi chợ quê…
Một người đàn ông dáng gầy sạm đen lịch sự, nhỏ tuổi, có nụ cười khả ái, đi theo
nàng.
Nàng biết gã ấy cứ đi theo suốt một buổi sáng hôm ấy, không hiểu vì lý do gì,
nhiều khi bặt miệng muốn hỏi! Nhưng lòng cứ ngại.
Qua ngày hôm sau, khoảng chặp trưa sắp tan chợ, gã ấy lại xuất hiện. Có lẽ hắn
chờ tan chợ lúc vắng người, tìm cơ hội. Và hắn ta đã đứng trước một quán ăn, nàng đi
qua trong vô tình. hắn ra đứng chận lại trong nụ cười hiền từ:
- Hương, mời em vào đây ăn trưa nhé!
Nàng lòng tuy ngại ngùng đối với một người lạ mặt , Nhưng đứng trước sự quan
tâm từ ngày hôm qua, lại trong cơn đói. Đã không e ngại mà chấp thuận ngay lời mời,
quên đi những ngăn trở về tâm lý giữa đàn ông và đàn bà hay một sự lợi dụng nào đó.
Nhưng chính ánh mắt của gã ngày hôm qua đã như một tiếng sét ái tình thức dậy một lần
nữa trong trái tim nàng.
Chiếc ghế được kéo ra mời nàng galăng quá khéo và đầy tế nhị.
Đặt gói thuốc trên bàn, những chai lọ, những vĩ thuốc tây ngổn ngang trong một
bị vụng về không khéo léo cho lắm của một người đi buôn thuốc.
Gã hay miệng nói bằng giọng người Sài Gòn:
- Sao em không kín đáo những gói thuốc này dzậy!, coi chừng mà bị bắt đó!
Nàng trố mắt nhìn:
- Em không sợ!
Hắn tò mò:
- Em thật bản lĩnh, chắc chồng em là công an hay sao dzậy!
- À không! Chồng em…đi rồi!
Hắn có cơ hội khai thác: