Page 25 - Đã ru tôi một thời
P. 25

25*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                   đường của trái tim thì thật gần đang đứng trước mắt họ thúc bách họ thêm ý chí và can
                   đảm.
                          Người hướng đạo lại nhắc nhở:
                          - Chỉ còn mươi thước nữa tới nơi rồi! Rán lên bà con ơi! Có ai bị đi lạc giữa đêm
                   tối không! Có ai trúng gío giữa đường không?

                          Tôi mệt mỏi không kém . nhưng cũng rán hết sức mình vác bao gạo trên vai cùng
                   đòan người đi không nghỉ. Mới mấy năm vất vả lao động nơi nương đồng, cũng quen
                   gánh vác nên khá chịu đựng được. Đành rằng đường xa ai cũng phải rán. Các đích trứơc
                   mặt còn quan trọng hơn một gánh nặng trên vai. Tôi nghĩ thế và tiếp tục hòa mình cùng
                   đòan người.

                          Mọi người đã tới bãi chờ an tòan theo lệnh người hướng đạo bố trí.
                          - Tất cả mọi người tạo cho mình một thế ẩn núp quanh khu rừng này. Đừng đi đâu
                   xa kẻo lạc. Đúng một rưỡi sáng thuyền cập bãi. Có tiếng tù và báo động. Xin bà con tụ
                   họp tại chỗ này trong thinh lặng hết sức. người đâu của đó nhớ vác theo lên thuyền. Nghe
                   rõ chưa.

                          Trong  đêm,  mọi  người  cứ  nghe  và  thi  hành  răm  rắp  như  một  đòan  binh  dưới
                   trướng chờ lệnh chiến đấu, không ai chối cãi một lời. Chỉ trong chốc lát mò mẫm tìm chỗ
                   ẩn núp. Chẳng còn một bóng người. Họ đã núp quanh quẩn đâu đó trong những lùm cây
                   trong hồi hộp nôn nao.
                          Đêm trong rừng vắng lặng. Có người mà cảm giác như không có ai. Cái ẩm ướt
                   âm u bao bọc càng làm con người cảm thấy cô đơn. Thiên nhiên như đã nuốt chững con
                   người giữa lòng đêm diệu kỳ. Mỗi người luôn sẵn sàng dũng cảm chiến đấu với những
                   mối hiểm họa lo sợ bao quanh. Tôi nằm chèo queo một mình bên cây cổ thụ với chiếc
                   mền mỏng. Có gì nghe rờn rợn lạnh từ vùng cột sống. Tôi nghỉ vẩn vơ: Phải chi mà nằm
                   với ..rắn thì còn gì!
                          Hòan tòan trong tĩnh vắng . Chẳng nghe thấy một tiếng động. Chỉ trừ tiếng gió
                   đùa xào trên mái rừng. Thỉnh thỏang tiếng tắc kè kêu vang lên đâu đó như chia sẻ niềm ai
                   óan. Tiếng côn trùng như than van lời cầu kinh yên bình! Thỏang nghe tiếng sóng biển xa
                   vọng về đâu đây. Quanh tôi, bốn bề là một cõi u tịch. Có vầng trăng khuya mới về nhú
                   sáng trên đỉnh lá rừng!
                          Chắc là mọi người đang chìm trong giấc ngủ mệt mỏi, và cũng hẳn có người thao
                   thức nằm chờ …giờ định mệnh!
                          -Tu..tu…tu…

                          Tiếng tù và của người hướng đạo đã trổi nhẹ. Có tiếng động sột sọat đồng lọat. Có
                   tiếng gọi nhau to nhỏ, hay thầm thì một chốc… họ rủ nhau:

                          - Dậy! tàu vô rồi…
                          Rồi tiếng của người hứơng đạo khàn khàn:

                          - Tập trung lại , theo tôi xuống bãi khỏang vài trăm mét, hãy tự bảo trọng…
                          Tù và êm nhẹ rờn rợn trong đêm vắng mà như một tiếng sét cô đặc thinh không.
                   Tức thì mọi người đã tề tựu bên người hướng đạo như gà con tìm mẹ. Người hướng đạo
   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29   30