Page 23 - Đã ru tôi một thời
P. 23

23*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                          - Anh Thùy…em nói! Nàng ngần ngừ rồi nói tiếp.
                          - Em xấu lắm, anh đừng nghĩ gì cả…về em!

                          - Đừng nói thế! Em đẹp lắm…luôn nghĩ về em!
                          Cả hai như đều ngượng nghịu trong từng câu nói. Có lẽ như đang tập nói thì đúng
                   hơn. Tôi cảm nhận lần đầu tiên được khen một cô gái từ lòng mình chân thật.
                          Tôi nhìn Thúy sâu thẳm.Thúy nhìn tôi ái ngại. Hình như nàng có một điều gì đó
                   muốn nói. Bàn tay cứ thập thò bối rối trong chiếc túi áo. Tôi tiến sát gần hơn, mạnh dạn
                   cầm tay và định hôn nàng:
                          - Em !
                          Nhưng nàng thụt tay lại ngỏanh mặt đi:

                          - Nhà có người…kỳ lắm!
                          Rồi nhìn nhau bẽn lẻn như trẻ thơ. Tôi và nàng trở nên gần gũi hơn. Nàng nhí
                   nhảnh tự nhiên như để làm chủ lại không gian đang mặc định. Bất chợt đôi mắt ngây thơ,
                   đùa vui hóm hỉnh:

                          - Đưa tay anh em xem!
                          Tôi nhanh nhẹn xòe bàn tay. Nàng nắm lấy dí dỏm:

                          - Số anh nghèo bởi bàn tay anh gầy guộc. Không thể đi đâu xa hơn được…
                          Ai xui  ai  khiến Thúy nói  thế! Tôi chạnh buồn, nhưng  cũng nắm  bàn tay nàng
                   không quên khen ngợi.
                          - Bàn tay em đầy đặn, số giàu sang! Đường tình yêu ai thì chung thủy …
                          Tiếng cười vui hòa nhịp rung khẽ bờ tường vi. Câu chuyện còn có thể kéo dài. Tôi
                   ngập ngừng muốn nói: Em có hay chăng tôi đột ngột phải chia tay! Như câu văn thiếu
                   một dấu chấm tôi chẳng nói nên lời. Tôi phải về trong câm lặng để chuẩn bị cho dự định
                   xảy ra tối nay. Tôi tiếc nuối bỏ lại một ý nghĩ . Tôi và nàng lại nhìn nhau những ánh nhìn
                   thật khó hiểu. Tôi tự tình bâng khuâng. Dẫu sao cũng đủ mãn nguyện. Điều mà ai cũng
                   thấy là cần thiết trong tình cảm của đời sống con người. Cảm giác lúc phân ly người đi kẻ
                   ở!
                                                           ******
                          Lão Văn trờ chiếc Honda 67 dừng trước ngõ. Mẹ tôi bước ra, dấm dúi vào tay hắn
                   một bọc vải. Mẹ kêu tôi ra và dặn dò lão Văn:
                          - Cố gắng …chúc thành công!

                          - Cảm ơn bà, bà yên tâm để mọi sự tôi sẽ lo liệu.
                          Lão Văn nhét bọc vải có số vàng gói kỷ mẹ tôi vừa giao vào túi áo. Hắn bảo tôi
                   ngồi phía sau xe. Lão Văn chở tôi lao vút trong màn đêm. Lão bỏ tôi xuống đầu cầu Suối
                   Đó. Hắn chỉ cho tôi con đường mòn nhỏ. Bảo tôi hãy rảo bứơc qua phía bên kia rừng
                   bạch đàn.

                          Tôi mò mẫm trong đêm tối. Rồi như lạc vào một sào huyệt. Xem bãi vắng vẻ
                   nhưng phía trong từng lùm cây là một sinh họat âm ỉ mà náo nhiệt. Trong đêm chẳng biết
                   ai..ai?. Người nằm gốc cây này, kẻ lúi húi chuyện trò to nhỏ thì thào từng nhóm xa lúc ẩn
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28