Page 18 - Đã ru tôi một thời
P. 18
18* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
thành cây hương thon dài xinh xắn. Vừa là trò chơi bổ ích vừa có sản phẩm hương thơm
phục vụ ba ngày tết ấm áp nồng nàn. Sau này tôi mới hiểu bã mía làm chất liệu “mồi
ngún” lửa cho hương dễ bắt cháy. Những việc làm này bố mẹ tôi thích lắm. Bởi nhà hồi
đó nghèo, nói đến tiền mua hương thật là xa xí phẩm so với đồng tiền của nhà tôi. Thế là
từ trò chơi , chúng tôi lại có một món quà tết cho bố mẹ tiết kiệm bớt chút đồng tiền.
Nói tới đồng tiền tiêu pha cho ba ngày tết, Mẹ lo lắng lắm. Con cái thì đi học từ
thành phố về cũng phải có “cho chúng nó ăn tết”, rồi bà con họ hàng láng giềng, ông bà,
những người quý quyến phải có quà mừng tuổi. Nhà nào cũng phải lo những món quà đi
tết. Nào là cặp bánh in, nào là trà, nào rượu…mừng tuổi ông bà, bà con, tiền lì xì cũng
phải có trong túi mà biếu con cháu.
Hình ảnh Mẹ tôi phải đi bán nước mắm trước tết cả một tháng. Mấy vại nước
mắm ngon muối cả năm hơn nay đựơc trích ra. Thường đến mấy người “ nhà sang “ bán;
vì họ mua nhiều hơn(!). Thế là một tháng bán bưng nước mắm rong ruổi trên các nẻo
đường quê đó, mẹ đã an tâm có một số tiền kha khá tiều pha , sắm sanh cho cả nhà ba
ngày tết.
Ngày 28, mẹ tôi mới đi được chợ tết. Tôi còn nhỏ tò mò cứ chờ trông mẹ về sắm
tết những thứ gì? Nhìn trong thúng: Nào là khăn trải bàn bằng ni lông ô hoa quả xanh đỏ
đẹp mắt, nào là cơi đựng mứt , nào là bánh in, nào là….hạt dưa! Lại mấy chị em mỗi đứa
thêm những chiếc áo mới màu mè, mừng quá thể!
Rồi ngày tết đến lòng càng náo nức, chúng tôi cùng bọn trẻ con trong làng cứ chờ
đêm ba mươi là rủ nhau đi lượm pháo từ các nhà trên phố nổ đón giao thừa. Bởi vì dưới
làng ít có pháo. Ai có tiền mà chơi, làng tôi rất nghèo nên ít người thèm để ý. Chỉ có bọn
trẻ mới để í những chuyện đì đùng nghịch ngợm, đầu làng này cuối nẻo làng kia… cho
vui tai.
Mỗi đứa trong đêm 30 ấy ít nhất cũng được vài chục viên pháo tống, chuột đủ cỡ,
có khi lượm được cả phong vì có những phong pháo dài cả thước nổ đứt đọan rơi xuống
đất, chúng tôi dập tắt và lượm ngay!
Lượm được pháo nhiều, bọn trẻ chúng tôi mừng”húm”. Thế là để sáng mồng một
tết có pháo đốt vui nhà, vui ngõ. Chúng tôi theo nhau đi lượm có khi đến hết một giờ
sáng mới “mò về nhà.
Rồi nhà cũng có cành mai nở, pháo cũng có đốt đì đùng, trầm hương nồng nàn
nghi ngút. Thật là những ngày tết như người ta. Nhớ lần nào bố khen: “nhành mai này
đẹp thật, năm nay mình mình sẽ phát tài”. Tôi thầm cảm ơn bố lời khen đó suốt một đời!
Rồi mẹ khen: “Hương nó làm mà thơm hơn ở ngòai chợ bán!”. Tôi phồng nở cả lỗ mũi
suốt một ngày!
Rạng sáng mồng một tết ngủ dậy thật sớm, tôi hí hửng đốt từng viên pháo nổ đì
đạch giữa sân , có những viên pháo xì không nổ. Thế thì cũng vui rồi!
Mẹ bảo tôi: “hãy vào nhà lo mặc quần áo, rồi sang nhà ông bà nội chúc tết ông bà! rồi
qua dì, qua mợ…”. Tôi thích lắm! Vì đi theo mẹ chúc tết sẽ có tiền lì xì, được ăn bánh
chưng chấm mật đường…ăn dưa hấu, ăn thịt bên nhà ông bà nội ngon miệng hơn ở nhà!
Nhà ông bà nội ngày tết bài trí khá rườm rà nhưng đối với trẻ con thật là đẹp mắt.
Trên vách những tấm liễn như Lục súc tranh công, Nghi Xuân Tấn Lực, Phạm Công Cúc
Hoa…đẹp mắt, bàn thờ hương trầm khói nghi ngút, hoa quả tươi rói, bánh trái chất đầy.
Chúc tết vừa xong, mẹ tâm tình với ông nội câu chuyện đầu năm, Bà thì bưng bánh mứt,
bánh chưng, thịt hành…rượu miệng tươi cười mời con cháu ăn uống! Xúm xít bên ông bà
đầy tiếng cười vui quyện khói hương trầm, ngòai trời nắng vàng non rộn rã ấm áp. Còn