Page 5 - Đã ru tôi một thời
P. 5

5*   Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu


                          -  Nam mô a di đà phật!
                          -  Nam Mô a di đà phật
                          -  …..
                          Tôi cũng đứng dậy chấp tay trước ngực đáp lại lịch sự:
                          - Nam mô a di đà phật.
                          Tôi nghe tiếng Tâm Hòa mỉm cười khúc khích khi các chú tiểu bước đi khe khẽ
                   về phía những chiếc xe đạp đậu trước ngõ. Có lẽ lần đầu tiên thấy cử chỉ của tôi lẫn với
                   câu chào vụng về “nam mô a di đà phật” ngượng ngùng không được tự nhiên cho lắm.
                          Câu chuyện lại được tiếp nối:
                          -  Rồi “bà thầy” của Tâm Hòa còn sống không?
                          Trong chút tĩnh lặng. Tâm Hòa nói:
                          -  Sư cụ đã chết gần ba năm.
                          Tam Hòa chỉ về hướng ngôi linh tự:
                          -  Kia kìa..mộ của sư cụ!
                          Chíếc linh tự xây dựng chu đáo theo một lối kiến trúc cổ kính mái cong và kiểu
                   cách hoa văn như một ngôi chùa lớn. Cây cối bao phủ xanh tươi, có con đường tam cấp
                   dẫn lên phía trên đồi cách linh tự đó mươi mét. Tôi nhìn về hướng linh tự trầm trồ.
                          -  Sư cô trụ trì độ lượng quá! Đã làm nơi an nghỉ của sư bà thật kiên cố và trang
                              nghiêm!
                          -  Dó là việc báo hiếu cách này hay cách khác khi mình có điều kiện chú ạ! Nếu
                              không có thì cũng xây ngôi chùa tĩnh lặng trong tâm hồn mình.
                          Được biết Tâm Hòa đã trở thành sư cô trụ trì chùa KS ba năm nay kể từ khi sư bà
                   mất đi và truyền lại cho Tâm Hòa. Bởi Chùa này từ ngày sáng lập đến khi sư bà qua đời
                   hai thầy trò sư bà và Tâm Hòa như hình với bóng. Từ thuở nhỏ, Tâm Hòa  đã được tập
                   luyện kinh kệ dạy bảo tu lý, đạo lý Phật giáo khá thuần nhuyễn, việc Tâm Hòa trở thành
                   vị trụ trì tiếp nối là đương nhiên và dễ hiểu.
                          Tôi tỏ lòng thán phục Tâm Hòa từ những câu chuyện đơn sơ đầy tính nhân bản.
                          Tâm Hòa đột nhiên khều tay tôi hỏi:
                          - Lễ giỗ cha  Nh. Tổ chức như thế nào? Tâm Hòa không được phép vào nhà thờ.
                   Chỉ đi trước “một bước” chiều hôm trước và thắp nhang cho cha ở ngòai bàn thờ thôi!
                          Tôi giảng giải để Tâm Hòa dễ hiểu:
                          - Chúng tôi tôn trọng theo từng lễ nghi tôn giáo, Tâm Hòa có thể tùy tiện vấn đề
                   nầy cho phù hợp.
                          - Vâng!
                          …
                          Tâm Hòa tỏ vẻ buồn:
                          - Đây có lẽ lại là lần cuối con lại được đến nhà thờ, sau lễ giỗ này bàn thờ cha
                   không còn ở đó nữa!
                          Nghĩ ngợi sao đó, rồi bỗng dưng vui:
                          - Có được chú hiểu về cha nhiều nên con mới dám kể đôi câu chuyện vui!
                          Lần mới tới đây đầu tiên, Cha trao đổi những câu chuyện rất vui và rất tếu. Ngài
                   rất “dễ thương” với những câu chuyện hay lời nói ngắn gọn chất phác thực tính. Thế
                   nhưng rất hợp với con. Đời tu chúng tôi cũng thích thế. Lần ấy cũng ngồi như thế này.
                   Cha một bên con một bên…Ngài lấy xâu chuỗi đẹp trong …túi quần ra đặt trên bàn và
                   tặng cho con. Nhưng con thật tình từ chối không nhận. Bởi lý do đơn giản. Bên con quan
   1   2   3   4   5   6   7   8   9   10