Page 39 - DS2020-Final4
P. 39
trong gió, làm nặng chĩu bước chân anh nơi chốn cũ xa
xưa như chuyện cổ tích:
nắng mưa có còn như cổ tích
bãi cát biển xanh sóng nhấp nhô
Nha Trang kỷ niệm tà áo trắng
còn gọi trong ta từng bước chân
Dẫu xa xưa như cổ tích, nhà thơ vẫn thấy rõ mồn
một hình bóng cũ hiện hình như mới hôm qua. Thuở
ấy, ta và nàng chẳng cách nhau bao xa. Nàng Phước Hải,
ta Máy Nước đã gần, mà ngày ngày ta và nàng còn được
giáp mặt nhau ngay tại góc đường sát cạnh như thể
chung trường! Đó chính là chốn ngày thơ, có cát bay
như mộng mơ len lén vào hồn, dù không hẹn hò, vẫn
mãi đậm đà:
người ở Phước Hải ta Máy Nước
Võ Tánh cùng ngang góc Huyền Trân
Trường Nữ cát bay vờn tâm tưởng
ở chốn ngày thơ vẫn đậm đà
Trở về với những tháng ngày hoa niên dấu ái, nhà
thơ có cảm tưởng như thời gian trở gót. Hẳn nhiên,
không ai có thể níu cành thời gian, dù có kêu gào xin xỏ
như thi sĩ Lamartine trong bài Le Lac: “Thời gian ơi!
Hãy xếp cánh lại” (O temps suspends ton vol). Nhưng
trong nỗi nhớ quay quắt, Nguyễn Đăng Tuấn đã quay
ngược thời gian, mở lại gói kỷ niệm thời hoa mộng, với
những lời yêu thầm dấu trong trang sách, hòa trong
tiếng sóng rì rào. Hình như tác giả đã cảm thấy trẻ lại,
dù chỉ trong mơ ước, tìm thấy tuổi thơ ngày nào trong
tiếng sóng ru lời yêu thỏ thẻ, trong bước chân chim rón
rén, dù hôm nay tóc đã đổi màu, chân đã thấm mỏi…
phải ta, tuổi trẻ vẫn còn xanh
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 39