Page 38 - DS2020-Final4
P. 38
kim cương đến nỗi khi xa nhau, phải lê gót đi tìm ròng
rã trên 40 năm mà hình như vẫn chưa gặp! Những kỳ
hội ngộ vẫn lạc lõng trống vắng:
O sinh ra tận mô ngoài Huế
Hà cớ gì trôi dạt tới Nha Trang
Để một thằng “Võ Tánh” phải lang thang
Đem cây si trồng trước sân trường Nữ
Và Lê Mau, cũng nhập bọn Võ Tánh đa tình, trải nỗi
lòng vào những vần điệu thật truyền cảm. Qua bài thơ
“Tôi Vẫn” được Cung Đàn phổ nhạc, Lê Mau đã thổ lộ
“Yêu mà chỉ lén nhìn, không dám nói lời yêu”… Có một
chút nhút nhát đó, nhưng rất dễ thương. Cái đẹp của
tình yêu thời áo trắng là e ấp rụt rè và thầm kín:
Tôi chưa quên những ngày thật bối rối
Chỉ lén nhìn không dám nói lời yêu
Tình lặng câm em đâu biết những chiều
Theo bước em rồi cả đêm thẫn thờ.
Ở đây, Nguyễn Đăng Tuấn cũng dành cho người
em gái Nữ Trung Học một khối tình trăm năm. Dù
giòng đời nổi trôi như hơi thở thoi thóp thì hình bóng
em vẫn hiển hiện trong giấc mơ như thể ghi dấu trăm
năm:
hội ngộ ta người còn lắng đọng
bốn mươi bảy năm tràn giấc vùi
nổi trôi như thở tràn bao kiếp
còn dấu trăm năm cũng ngậm ngùi
Tình ta vẫn mãi vẹn nguyên, bởi lẽ hình bóng yêu
kiều của em đã in dấu trên cát trắng biển xanh, trên
từng ngọn sóng nhấp nhô. Tà áo trắng thư sinh thuở
nào trên đường Duy Tân Bá Đa Lộc vẫn còn bay bay
38 Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?)