Page 36 - DS2020-Final4
P. 36
Ngô Đức Diễm
Cuộc đời là gạch nối giữa
tử sinh, từ tiếng khóc chào đời
đến tiếng khóc đưa tiễn, giữa
hợp tan, gần xa… Trong nỗi đau
ngăn cách đó, người đời đã tìm
về bên nhau, có khi bằng bước
chân tình nghĩa, nhưng nhiều
khi chỉ bằng tâm cảm nhớ
thương. Trong tâm tình thâu
ngắn ngăn cách đó, các chàng
trai Võ Tánh và các nàng Nữ Trung Học Nha Trang,
cũng đã trải niềm mơ “ngày xưa Hoàng Thị” vào các
cuộc hội ngộ, tìm nhau, tìm nhau… Hữu duyên thì
“tương ngộ”, vô duyên thì “bất tương phùng.” Gặp hay
không thì tình nghĩa vẫn đậm đà qua những vần thơ
ướt át gửi về người ấy “bên kia con đường” thuở nào,
nay tuy cách xa nhưng bóng dáng vẫn còn nguyên đó
với tà áo trắng, với tóc dài vờn bay…
Xin mở đầu với Nguyễn Đăng Tuấn qua bài thơ “Và
buốt tim người ngọn gió bay.” Cậu học sinh Võ Tánh
ngày nào đã trải hết nỗi lòng thương nhớ cho người yêu
Nữ Trung Học thuở ấy, với giấc mơ giao ngộ trong làn
gió thoảng. Ngày nào, Thôi Hộ đã gửi niềm nhớ thương
vào ngọn gió đông “Nhân diện bất tri hà xứ khứ. Đào hoa
y cựu tiếu đông phong”, thì hôm nay Nguyễn Đăng Tuấn
cũng trải lòng nhớ thương vào thoảng gió. Chỉ có chút
khác biệt là ngọn gió trong lòng tác giả ở trời Đông là
36 Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?)