Page 37 - DS2020-Final4
P. 37
gió bấc (Bắc) trong khi làn gió từ trời Tây của người yêu
cũ lại là gió đông! Đây quả là một ý thơ thâm sâu diễn
tả một hiện thực bi đát với niềm hy vọng chứa chan.
Thực vậy, từ trời đông buốt giá tại quê nhà, anh vẫn chờ
ngọn “đông phong” của Thôi Hiệu là gió xuân từ trời
Tây đất khách, với mai đào nở rộ, với tình người đằm
thắm thổi vào hồn anh, làm ấm Iại giấc mơ nồng, khi
nơi đây đã vắng bóng mùa xuân!
người ở trời Tây ta trời Đông
phải trong giao mộng giấc mơ nồng
mùa bay gió bấc hay gió nổi
phương nào người dựng lại gió đông
Trong làn gió thoảng, nhà thơ đã nghe như văng
vẳng tiếng gọi của em từ đâu đó vọng về. Tiếng gọi như
tiếng xưa, chỉ thì thầm đủ nghe thôi, không biết vì quá
xa hay vì tiếng gọi quá nhỏ? Dầu lớn hay nhỏ thì cũng
đủ làm cho giấc chiêm bao của anh ngời sáng lung linh:
trời ở phương xa hay gọi nhỏ
một tiếng xa người lại qua người
ta cũng như người xa lạ cũ
một giấc chiêm bao một giấc ngời
Vẫn gọi, vẫn nhớ, dù đã xa cách bốn mươi bảy năm!
Em vẫn về trong chiêm bao, trong từng hơi thở như thể
tình ta đã kết tinh thành khối trăm năm. Trương Chi
Mỵ Nương đã hòa vào nhau, kết thành khối đá. Ở đây,
Nguyễn Đăng Tuấn và ai đó cũng đã nối kết trong tình
khối, còn mãi trăm năm qua những nổi trôi của kiếp vô
thường. Dẫu “trăm năm bia đá thì mòn”, thì tình ta vẫn
nguyên vẹn.
Nếu chàng trai Võ Tánh Phạm Tín An Ninh đã dành
cho “O Huế” Nữ Trung Học Nha Trang một khối tình
Đặc San VT-NTH/HT NT (2020 @ San Jose, Cali ?) 37