Page 144 - NRCM2
P. 144

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                             ĐỨC THANH


 Người con liền đến báo tin cho Hòa thượng hay.  Vua và hoàng hậu liền triệu tập tất cả danh sư và danh y trong

 Thiền sư Bạch Ẩn đến tận nơi quan sát. Thấy cụ già dáng   nước để tìm cách chữa trị cho thái tử. Hết danh sư, danh y đến
 ngồi có hơi nghiêng, do tuổi tác chất chồng, nhưng mặt mũi   các đạo sư và hiền triết, ai nấy đều cố gắng hết sức nhưng vô
 hồng hào. Gương mặt ông phảng phất một niềm bình thản   hiệu, thái tử cũng khùng và làm gà tây. Thời giờ thấm thoát qua
 khinh an.  mau, một ngày kia có một hiền giả (tạm gọi hiền giả thôi vì bề
           ngoài ông ta hơi luộm thuộm và bê bối, ăn mặc không đúng
 Hòa thượng nói khẽ với người con, nhẹ như một hơi gió   kiểu cách của các hiền giả khác) đến gặp vua xin chữa bệnh cho
 thoảng:
           thái tử. Tuy thấy vị hiền giả này hơi bê bối, không oai nghi đạo
 - Cha con đã nhập định.  mạo nhưng ngặt vì cả năm rồi, các danh sư, danh y đều đã bó

 Thiền sư đã dạy thiền cho ông cụ bằng cách ấy. 96  tay hết nên nhà vua đành chấp nhận.
 d. Đồng sự nhiếp: Bồ-tát hòa nhập vào đời sống của con   Thật ngoài sức tưởng tượng, ngay trước mặt vua, vị hiền
 người, tùy theo chỗ họ cần sự trợ giúp việc gì rồi thay đổi mình   giả kia cởi hết quần áo, chui xuống gầm bàn ngồi ngay bên cạnh
 sao cho phù hợp với hoàn cảnh như chính họ, với mục đích độ   thái tử và làm giống y như thái tử, kêu lên những tiếng như gà
 sinh và cũng thông qua việc này  khiến họ được an trụ nơi chơn   tây và nhặt ăn những hạt cơm rơi. Thái tử con vua thấy vậy la
 lý. Trước tiên mình phải giống mọi người, sau đó mới có thể   lên: “Ông có khùng không! Ai bảo ông làm giống tôi. Bộ ông
 khiến mọi người  giống mình; đó là việc làm đồng sự nhiếp của   không thấy tôi là một con gà tây hả!”. Vị hiền giả trả lời: “Tôi
 Bồ-tát.   cũng là một con gà tây mà!”.

 Chuyện kể, một vị vua ở xứ nọ có đứa con trai độc nhất là   Từ từ hai con “gà tây người” làm quen và bắt đầu nói
 thái tử. Một hôm thái tử lâm bệnh và mất trí, quên mất mình   chuyện với nhau, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai gã đàn ông
 là con vua mà cứ tưởng mình là một con gà tây. Anh ta cởi hết   trần truồng ngồi chồm hổm dưới gầm bàn nhặt ăn những hạt
 quần áo chui vào gầm bàn ngồi chồm hổm, kêu lên những tiếng   cơm rơi. Thấy thế vua và cận thần lắc đầu chán nản bỏ đi.
 như gà tây và nhặt ăn những hạt cơm rơi. Sự việc này khiến nhà   Hai con “gà tây người” kia bắt đầu đùa giỡn với nhau, kể
 vua đau khổ vô cùng khi thấy đương kim thái tử, người sẽ nối   chuyện cho nhau nghe và chế nhạo loài người. Thời giờ trôi
 ngôi mình sau này, hiện đang điên khùng làm một con gà tây.
           qua, một ngày kia con gà tây già (tức vị hiền giả) bỗng nhiên

 96  “thiền sư… bằng cách ấy” Cụ già tu mướn-Truyển cổ Phật giáo, tập 3, trang   đòi ăn vài món ở trên bàn vua. Con gà tây trẻ (tức là thái tử) la
 247-248, Minh Chiếu sưu tập, Nxb Tôn giáo 2013.  lên: “Bộ ông khùng hả! Tại sao ông lại bắt chước ăn giống tụi


 142                                    143
   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149