Page 146 - NRCM2
P. 146

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                             ĐỨC THANH


 nó?”. Gà tây trả lời: “Chú đừng có lo! Đâu phải vì mình ăn giống
 họ mà mình trở thành con người như họ, mình vẫn là gà tây kia
 mà!”. Thế là hai con gà tây trước kia chỉ nhặt cơm rơi dưới đất
 ăn, nay đã bắt đầu vói tay lấy những thức ăn trên bàn. Thời giờ   TÂM KHÔNG CHỖ TRỤ
 lại trôi qua, một ngày kia con gà tây già mặc một cái quần đùi và
 mang vớ vào. Con gà tây trẻ la lên: “Bộ ông điên hả! Sao ăn mặc   húng ta vốn quen cho rằng mỗi người có một cái tâm,
 giống tụi nó?”. Gà tây già ôn tồn trả lời: “Chú đừng lo, đừng sợ.   Cta cũng có một cái tâm và luôn chấp chặt vào nó. Phải
 Mình chỉ đùa giỡn mặc giống họ thôi, chứ mình vẫn là gà tây   hiểu, nói là tâm cũng là một cách mượn từ ngữ để tạm gọi thôi.
 kia mà!”. Câu chuyện cứ tiếp tục, cho đến một ngày kia con gà   Cái gọi là tâm thực ra là một tổ hợp, trong nhà Phật phân tích
 tây trẻ hoàn toàn trở thành thái tử.  97  thành bốn uẩn: thọ, tưởng, hành, thức.  Hợp thể này là tất cả

 Trong tứ nhiếp pháp, bố thí và ái ngữ thì dễ làm, nhưng lợi   những trạng thái tinh thần như vui mừng, hờn giận, buồn bực,
 hành và đồng sự thì rất là khó thực hiện, chỉ có bậc Bồ-tát Đại   lạc quan, thương, ghét, ham muốn, lo âu, sợ hãi; những suy tư,
 thừa nguyện cứu giúp kẻ khác, phát tâm dũng mãnh, không câu   ước mơ; những động lực, ý chí; những tư tưởng, kiến thức, kỹ
 nệ hình tướng, chẳng màng danh lợi mới có khả năng này.  năng, kinh nghiệm đã được thu thập từ nhà trường, gia đình xã
           hội… ở đời sống này cũng như những kiếp sống trước trộn lẫn
           trong đó. Cái hợp thể tạm gọi là tâm này cũng đầy rẫy sự biến
           động theo thời gian, do việc huân tập các yếu tố cấu thành trong
           nó có thêm, có bớt, có xáo trộn, có sự tương tác, chi phối bởi
           trạng thái xúc cảm hiện tại. Một vấn đề trước kia nhận thấy là
           thế, hôm nay chưa chắc là vậy. Lúc nhỏ nghe nhạc trẻ, nhạc tình

           cảm thì yêu thích lắm, bây giờ lớn tuổi rồi lại thấy quá ồn ào.

               Con người xem cái tổ hợp thọ, tưởng, hành, thức là tâm
           mình. Khi đã chấp nhận như thế, ta lại tiếp tục sống và làm
           việc trên khái niệm về một cái “tâm” này. Bởi do có ý niệm
           về một cái tâm với tất cả những tri kiến đã thu thập được như
 97  “một vị vua… trở thành thái tử” Góp nhặt, trang 101-102, Thầy Thích Trí
 Siêu, Nxb Phương Đông 2008.  thế; con người an nhiên dùng nó để phân tích, chia chẻ,.. sự


 144                                    145
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151