Page 151 - NRCM2
P. 151

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


           tâm đang trụ nơi không có chỗ trụ. Đây chính là chỗ mà chư
           Phật hộ niệm.

               Phật dạy: “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm”, nghe qua cũng có                                             PHỤ LỤC
           thể hiểu đôi phần, nhưng muốn được cái tâm không trú trước                                                   -----------
           vào đâu cả khi đối duyên xúc cảnh thì rất ư là khó. Thực hành cái
           Tâm không chỗ trụ này không phải đơn giản, không thể một                                    TÌM HIỂU VỀ THỂ - DỤNG CỦA TÂM
           ngày, một buổi, mà có thể là nhiều đời, nhiều kiếp mới thuần
           thục. Nói như vậy, cũng không nản chí, việc làm của chúng ta                           * Để dễ hình dung về thể-tướng-dụng của tâm, ta quan sát
           là hãy mở rộng lòng bao dung với đồng loại, sống hòa nhập với
           vạn vật với tinh thần buông xả, không có chấp thủ. Dọn sẵn                        một sự vật-hiện tượng như dòng điện. Dòng điện ở dạng năng
                                                                                             lượng, nó không có hình tướng không thể thấy được, nên ta
           lòng mình cho sạch sẽ những bụi bặm phiền não, ngã chấp,…
           một không gian rỗng lặng sẽ hiện hữu và dễ dàng hòa nhập với                      ví như là “thể”. Mỗi dụng cụ điện có một hình sắc riêng như
           Đạo, với Tâm Vô Sở Trụ (Tâm không chỗ trụ). Dọn sẵn lòng                          bóng đèn, cây quạt, bàn ủi, máy lạnh… gọi là “tướng”. Dòng
           mình có thể bắt đầu bằng việc để tâm có chỗ trụ một cách đơn                      điện đi vào các thiết bị điện sẽ chuyển hóa năng lượng của
           thuần, như trụ tâm: nơi danh hiệu Phật, nơi Kinh tụng, nơi Trì                    mình tạo ra các công năng như ánh sáng, sức gió, độ nóng, độ
           chú, nơi Quán tưởng, nơi bước chân trong Kinh hành, nơi hơi                       lạnh,.. gọi là “dụng”. Nói về cái biết ở các căn, Kinh Thủ Lăng
           thở trong ngồi Thiền,… theo thời khóa. Ngoài ra, hãy để tâm                       Nghiêm Phật giảng:
           tỉnh giác đối với sự cử động của thân thể: trong sinh hoạt, trồng                                 “Vốn đều nương một tinh minh,
           cây, nấu cơm, lặt rau, rửa chén… lâu dần thành thói quen, một                                      Chia làm sáu thứ hòa hợp.” 101
           ngày nào đó lúc thân tâm đã thuần thục chín mùi, sẽ hòa nhập                           Từ một cái thể rỗng rang, sáng suốt, không bờ mé của tâm
           với tánh không của vạn pháp, với Tâm Vô Sở Trụ.                                   mà tỏa ra cái dụng nơi sáu căn: Ở mắt thì thấy hình sắc, ở tai

                                                                                             thì nghe âm thanh, ở mũi thì ngửi mùi, ở lưỡi thì nếm vị, ở thân
                                                                                             thì biết xúc chạm, ở ý thì biết pháp trần. Nhưng nơi sáu căn tiếp
                                                                                             xúc với sáu trần bên ngoài không dừng lại ở chỗ sự thấy biết


                                                                                             101  “Vốn đều… hòa hợp” Kinh Thủ Lăng Nghiêm, trang 525-526, Tâm Minh
                                                                                             dịch, Nxb Tôn giáo 2004.


                                        150                                                                                151
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156