Page 163 - NRCM2
P. 163
NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II ĐỨC THANH
+ Hãy nghe thầy Tri Viên hỏi Thiền sư Duyên Quán: - Chớ nói ướt áo cà sa của lão Tăng. 112
- Khi giặc nhà khó giữ thì thế nào? Khi vọng tưởng sinh khởi trong tâm mà không chủ động
tiết chế được nó thì làm sao? Nhận biết được nó đang khởi, tâm
Duyên Quán đáp:
không duyên theo thì không có cơ hội để hành động tạo nghiệp
- Biết được chẳng phải oan gia. qua thân, khẩu, ý. Nên nói: Biết được chẳng phải oan gia.
Thầy Tri Viên hỏi tiếp: Sau khi biết được thì sao? Vọng tưởng khởi lên rồi diệt đi
không có dấu vết. Biết rõ chúng có mặt, nhưng là hư dối, không
- Sau khi biết được thì sao?
có thực thể nên không dính mắc vào, tâm liền an, tức là an trụ
Duyên Quán đáp: vô sinh.
- Đày nó đến nước vô sinh. Nếu công phu miên mật một thời gian vọng tưởng dứt bặt,
Thầy Tri Viên hỏi tiếp: tâm lặng lẽ không khởi niệm. Nhưng đừng chấp vào cái không
tịch cho là chỗ đã đạt và an trụ nơi ấy (là nước chết) khiến tâm
- Nước vô sinh đâu không phải chỗ y an thân lập mạng? chìm lịm ở nơi tịch lặng, lấp bít con đường trí tuệ (rồng) viên
Duyên Quán bảo: thông. Chính việc này mà Tổ Bồ Đề Đạt Ma đã gạn hỏi lại khi
Ngài Huệ Khả nói:
- Nước chết không chứa được rồng.
- Tâm con bặt hết các duyên.
Thầy Tri Viên hỏi:
Tổ Bồ Đề Đạt Ma bảo:
- Thế nào là nước sống chứa rồng?
- Coi chừng rơi vào không?
Duyên Quán đáp:
Huệ Khả nói:
- Dậy mòi mà chẳng thành sóng.
- Con rõ ràng thường biết.
Cuối cùng thầy Tri Viên hỏi:
Tổ Bồ Đề Đạt Ma bảo:
- Chợt khi đầm nghiêng núi đổ thì sao?
112 “Khi giặc nhà… lão tăng” Nhặt lá bồ đề, trang 364-365, Hòa thượng Thích
Ngài Duyên Quán từ trên tòa bước xuống nắm đứng lại, nói: Thanh Từ, Nxb Tôn giáo 2003.
162 163