Page 61 - NRCM2
P. 61
NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II ĐỨC THANH
Có vật trước trời đất. Bệnh
Không hình vốn lặng yên. Chợt mắc bệnh trầm trọng
Hay làm chủ muôn tượng, Thân nằm liệt trên giường
Bốn mùa không thay đổi. Vợ con buồn chẳng hỏi
Sinh Bè bạn chán không thân.
Thức gá bèo bọt khởi Đau đớn trăm ngàn mạch
Sinh từ ái dục ra Rên xiết động xa gần
Khi xưa từng người lớn Chẳng biết đường hiểm trước
Nay là kẻ anh hài (trẻ nhỏ). Theo tình ý tham sân.
Mắt sáng theo người chuyển (xoay) Tử
Môi thắm chờ sữa ra. Tinh phách theo sinh lối
Thương vì quên tính giác,
Trở lại chịu luân hồi. Hồn dạo cửa tử thần
Chỉ nghe muôn vạn cách
Lão Chẳng thấy một người về
Soi kiếng dung nhan đổi Ngựa báu trong không rộng
Lên thềm khí lực suy Vườn hoa bặt săm soi
Than ôi! Nay đã lão Sớm cầu đạo Vô thượng
Tới lui đều kém đi Mới khỏi núi bốn bề. 34
Thân tợ cây vực thẳm Con người có mặt trên vũ trụ này ví như bọt nước sinh ra
Tâm như nhớ nước rùa
34 “Có vật trước… bốn bề” Ngũ đăng hội nguyên tiết dẫn, trang 36-37-38, Hòa
Còn đắm mê hữu lậu
thượng Thích Phước Hảo-Hòa thượng Thích Thông Phương, Nxb Thành phố
Chẳng chịu học vô vi Hồ Chí Minh 1996.
60 61