Page 63 - NRCM2
P. 63

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


           từ biển, thời gian tồn tại rất là ngắn ngủi. Bởi do tâm khát ái mà                này, hãy mau mau sớm cầu đạo bồ đề, không nên bám chấp vào
           có thân này, kiếp trước là người lớn, đời này sinh ra là một em                   thân tứ đại: đất, nước, gió, lửa để luân hồi, để thoát khỏi nỗi
           bé kháu khỉnh, mắt loay xoay nhìn người xung quanh, miệng                         khốn khổ trong sinh, lão, bệnh, tử.
           ngậm núm vú mẹ. Thương chúng sinh quên tính giác phải chịu                             * Nhận thức các pháp do nhân duyên sinh
           luân hồi.
                                                                                                  Nhận biết được các pháp hiện hữu là do duyên sinh, chúng
               Nhan sắc ngày càng héo tàn theo thời gian, sức khỏe suy                       đối đãi với nhau mà có, không có tự tánh cố định. Nên tâm
           yếu, lên xuống các bậc thềm thấy mệt mỏi, mới biết mình đã                        các Ngài không dính mắc, không chấp thủ vào các sự vật hiện
           già yếu dần, di chuyển tới lui gặp nhiều trở ngại. Thân này như                   tượng trên thế gian.
           cây cổ thụ già đứng cạnh vực thẳm không biết ngã lúc nào, tâm                                “Chớ rằng không có khác nhau xa,
           cũng như con rùa đang nhớ nước, vẫn còn đắm mê mãi với các                                   Sống chết cùng chung mạch nước mà.
           pháp hữu lậu thế gian, chẳng chịu hướng tâm tới giải thoát.
                                                                                                        Năm cũ hoa cười, hoa năm mới,
               Thân này già yếu, đến lúc phải ngã bệnh, nằm liệt trên                                   Đêm này nguyệt sáng, nguyệt đêm qua.
           giường, vợ con chăm sóc hoài, chịu đựng cũng không xiết, bạn                                 .......................................................”  35
           bè không còn cơ hội để rủ rê nhau vui chơi được nữa, nên cũng
           ít đến thăm hỏi. Những cơn đau đớn liên miên, hành hạ xác                              Các pháp trên thế gian đối đãi với nhau mà lập, cái không
           thân, rên la thảm thiết nhưng đâu ai giúp mình được. Bởi cái tai                  nương nơi cái có mà hiển bày. Đối với sống, chết cũng dựa nhau
           họa này do chẳng chịu suy lường từ trước, cứ để cho tham sân                      mà dựng lập, do có sống thì mới có chết. Hoa trước lúc giao
           si mặc tình khởi, rồi chịu quả báo trong sinh tử luân hồi.                        thừa hé nụ sẽ là hoa của năm mới. Trăng đêm này sáng, chẳng
                                                                                             phải mới có, mà nó đã có từ hôm qua rồi; vậy hoa năm cũ, hoa
               Đã có sinh thì phải có già, bệnh, chết là một hệ quả tất yếu                  năm mới, trăng đêm này và trăng đêm qua đâu có hai.
           của thân này. Khi tắt thở, phần xác còn đó nhưng phần thần
           thức cảm ứng theo nghiệp mà thọ quả báo trong ba cõi: dục                              Thấu hiểu được thật tánh vạn vật không hai, các Ngài
           giới, sắc giới, vô sắc giới: trong sáu đường: trời, người, a-tu-la,               không bận tâm với quá khứ, chẳng mong mỏi đến tương lai,
           địa ngục, ngạ quỷ súc sinh. Người chết thần thức cứ chiêu cảm                     tâm của các Ngài lúc nào cũng trực nhận trên cái hiện tiền. Bởi
                                                                                             vậy, khi vua Lê Thái Tông hỏi thiền sư Thiền Lão:
           theo nghiệp chẳng thấy một ai trở về. Lúc còn sống, như con
           ngựa quý trong công viên tung tăng ngắm hoa cảnh. Nhưng                           35  “Chớ rằng… đêm qua….”  Xuân trong cửa thiền, trang 592, Hòa thượng
           giờ này, vườn hoa không còn ai ngắm nhìn nữa. Biết được điều                      Thích Thanh Từ, Thành hội Phật giáo Thành phố Hồ Chí Minh 1991.


                                         62                                                                                63
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68