Page 17 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 17
Sống Với Tâm Nhàn Văn Thơ Lạc Việt
Những con người dù tên tuổi đầy mặt báo, nhưng
khi ngồi lại với nhau cũng là lúc tìm sự tĩnh lặng, trầm
lắng để tâm hồn vượt thế tục nhiễu nhương. Cùng nhau
đi vào cõi riêng của không tánh, quán tưởng những điều
ít hiểu thấu, và từng lời nói, câu văn, vần thơ đi vào thế
giới huyền diệu, mênh mông giữa hữu hình của vũ trụ
và vô hình của tâm linh. Có lẽ đó là điều đáng trân quý
của anh chị em văn thi hữu Văn Thơ Lạc Việt.
Cốt lõi của thơ là cảm xúc hơn là suy tưởng, còn
thiền là thức tỉnh để nhận thức. Cả hai phía Thơ và
Thiền là hai thế giới “Nan Tư Nghì”. Thơ đi từ phi thực
của cái hữu thực để chân tâm đại ngộ phát khởi tâm
thiền, đạt đến trạng thái thanh thoát an nhiên. Dù thơ
văn, hội hoạ hay ca nhạc, chuyện trò đều làm cho tâm
hồn thanh khiết, cảm nhận được cái đẹp của vũ trụ, sự
yêu thương, và đồng cảm, giữa người và vạn vật.
Nước Việt ta mấy ngàn năm trước có Thiền sư
Vạn Hạnh đời nhà Lý đã ngộ ra cái có, không của vũ
trụ:
“Có thì có tự mảy may
Không thì cả vũ trụ này cũng không
Có không ở bóng nguyệt lòng sông
Cả hai tuy vậy chẳng không chút nào.”
Cái tuyệt học của Thiền còn thể hiện được sự lạc
quan, yêu đời dù cuộc đời vô thường biến dịch, tầm nhìn
của Mãn Giác thiền sư (1045-1096) trong bi kệ “Cáo
Tật Thị Chúng” là rốt ráo chân như, là vô thường, vô
ngã, và cả vô tác, vô sanh.
12