Page 203 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 203
Bà săm soi, quả thật mấy chùm nụ hoa vàng đã
tượng hình, mỗi nụ hoa chỉ to bằng đầu chiếc đinh ghim.
Bà trêu:
- Mắt nhỏ mà tinh quá ta. Ông giỏi!
Ông nhún vai, nguýt bà một cái thật dài.
Bà đi thu hoạch, nguyên hái hai cây quất chưng
Tết cũng được đầy một rổ, cũng phải vài trăm trái. Ông
xách vòi nước đi tưới cây. Bà vào sửa soạn món điểm
tâm và làm đồ ăn để ông đem “đi làm”. Mỗi ngày ông
Phiên sang nhà Khoa chơi với các cháu. Quy cũng ở gần
đấy nên sau giờ học nhờ ông đón thằng cu út về ở chơi
với đám con cậu Khoa. Thằng cháu ngoại lớn nhất chỉ
còn hơn một năm nữa là vào đại học, thằng em kế học
dưới anh hai lớp nên hai đứa có thể tự túc đi bộ về nhà.
Sau bữa ăn sáng bà sửa soạn bữa ăn trưa cho các cháu
rồi bà tiễn ông đi.
Nằm đu đưa trên chiếc võng trong bóng rợp của
vườn sau bà thả hồn về dĩ vãng, nhớ đến nhóm bạn
Trưng Vương thời áo trắng. Những cô nữ sinh chuyên
môn bát phố vào buổi trưa. Năm Đệ Nhất học buổi sáng
nhưng đôi khi phải học thêm buổi chiều nên cả lũ ở lại
trường, rủ nhau đi bộ, vào hẻm Casino ăn bún chả, bánh
cuốn rồi tà tà bước sang góc đường Lê Lợi – Pasteur,
nơi có nước miá Viễn Đông, đu đủ bò khô, bò biá, lại
còn khay phá lấu của ông Tầu, những miếng phá lấu thái
miếng nhỏ vừa ăn, cắm sẵn vào những que tăm, mấy
đứa đứng xúm xít vòng quanh, hào hứng lấy từng que,
chấm tương ớt, bỏ vào miệng mà hít hà, sau đó cứ đếm
tăm trả tiền. Vòng trở lại mé chợ Bến Thành, các cô làm
198