Page 202 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 202
ấy, cô Phiên còn là một thiếu phụ trẻ, chưa đến ba mươi,
gia đình cô kẹt lại, chồng cô phải đi tù cải tạo, bé Quy,
con chị “Củ Mì” hơn ba tuổi, thằng em “Củ Khoai”chưa
đầy một năm, hai đứa phải lủn tủn theo mẹ đi bán chợ
trời. Buổi trưa dắt con vào hành lang thương xá Tax,
trải miếng vải nhựa cho con nằm, xoa lưng cho con ngủ
mà cô tức tưởi, nghẹn ngào. Ngày trước chỉ có ăn mày
mới nằm thế này, vậy mà bây giờ ba mẹ con cô có khác
chi họ, cũng lây lất nằm đây. Hết giờ nghỉ trưa, thương
xá mở cửa, cô lại thu vén dắt con ra lề đường trải tấm
nilon để mua bán tiếp. Bà nội ốm đau, bà ngoại cũng
phải bương chải kiếm sống, các dì, cậu còn phải đi học,
cô chẳng thể nhờ ai, đành phải tha con theo mình.
Thằng bé ngồi ghế nhỏ đằng trước, con chị ôm lưng mẹ
đằng sau và hai bên ghi đông chiếc xe đạp treo hai cái
giỏ cói chất hàng hóa mua bán hàng ngày. Cuối tuần cô
mới dám để con ở nhà bà ngoại chơi vì các dì, các cậu
nhỏ được nghỉ học.
Những nhọc nhằn, khốn khó rồi cũng qua đi,
cũng đến ngày ông Phiên được thả về, hai vợ chồng bà
qua những gian truân cũng đưa được hai con đến vùng
đất hứa bình an. Sang đây bà lại có thêm cu Lam, thằng
con út Trời cho. Cu Lam năm nay đã ba mươi, cu cậu
chí thú làm ăn, mua căn duplex xinh xắn này cho cha
mẹ ở một bên còn cậu ở một bên với một chàng room-
mate cho đỡ tốn tiền nhà.
Tiếng ông Phiên đưa bà về thực tại:
- Này bà ơi, cây hồng vàng cũng đầy nụ rồi
này.
197