Page 204 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 204

thêm một ly đậu đỏ bánh lọt hay sâm bổ lượng.  Thật là
              ngon rên mé đìu hiu.  Bụng no căng các cô đi bộ trở lại
              Lê Thánh Tôn, khúc khích, rúc rích đùa giỡn với nhau
              trên con đường rợp mát bóng me xanh để trở về trường.

              Sau Tú Tài mỗi người một phương, đứa học môn này,
              đứa theo môn nọ, lại có cô lấy chồng, theo chồng đi xa.
              Rồi tiếp đến ngày đổi đời năm bảy lăm, thêm một lần
              tan tác.
                     Cứ thế liên tiếp bà nhớ lại chuyện này, chuyện
              nọ,  chuyện  những  vất  vả  gian  nan  khi  vượt  biển  rồi
              những khó khăn chật vật lúc đầu nơi xứ người.
                     Thấm  thoắt  mấy  chục  năm  trôi  qua,  biết  bao

              thăng trầm, bão tố. Bây giờ bà đã gần bẩy mươi, ngồi
              đây trong khoảng không gian tĩnh lặng tuyệt vời cuả một
              buổi sáng muà Xuân.  Không gian là của bà, thời gian
              là của bà.  Thỉnh thoảng tiếng kêu chíp chíp của những
              con chim nhỏ hay tiếng quàng quạc của những cánh

              chim đen bay chuyền cành trên cây cổ thụ bên nhà hàng
              xóm.
                     Bà đang ở tuổi hoàng hôn của cuộc đời, nắng
              đang từ từ tắt.  Đến một lúc bà hiểu ra lẽ vô thường của
              vạn vật, không có gì là trường tồn, vĩnh cửu.  Bà đã
              buông bỏ tất cả để vui những ngày ngắn ngủi còn lại
              trên cõi đời này. Với bà bây giờ còn mảnh vườn nhỏ cho
              bà chăm bón, vài tháng nữa cây cối sẽ vươn lên, bà sẽ

              vuốt ve, chuyện trò với chúng, hạnh phúc nhìn chúng từ
              từ lớn lên. Những buổi sáng bà sẽ đi bộ quanh vùng,
              thảnh  thơi  ngắm  nhìn  hoa  thơm,  cỏ  dại,  tận  hưởng
              những phút giây êm đềm của hiện tại.  Ba đứa con của



                                                                    199
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209