Page 205 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 205
bà đã có cơ ngơi vững vàng, cuộc sống gia đình hạnh
phúc, bà không phải quan tâm đến chúng nữa. Những
ngày cuối tuần thỉnh thoảng bà nấu bữa ăn ngon gọi con
cháu về quây quần cho bà nghe tiếng cười ríu rít trẻ thơ.
Những ngày nghỉ hè ông bà theo con cháu ra biển hay
vào rừng ở những nơi hoang dã, xa lánh trần thế, sống
gần thiên nhiên. Bà sẽ cùng ông ngắm trăng trên biển,
nhìn ánh trăng lao xao trên mặt nước hay thanh thản đi
bộ bên nhau dọc theo bờ cát.
Hai con khỉ già hơn bốn chục năm sống có nhau,
đúng là chia ngọt sẻ bùi. Những lúc nhìn ông lụ khụ,
nhìn bà già yếu bà cũng bùi ngùi nghĩ đến lúc chia tay.
Ai đi trước, ai còn ở lại với vai trò chiếc đũa lẻ. Nhưng
rồi bà lại nghĩ sinh tử là chuyện đương nhiên, có ai sống
hoài, ai cũng phải một lần ra đi. Lo nghĩ trước làm chi,
cứ vui với những gì đang có trong tầm tay, ở đây, bây
giờ, hôm nay.
Cứ nghĩ rồi bà lại tìm cách trút bỏ những bợn
nhơ, vướng bận của cuộc đời, buông hết đi những bi lụy
để chỉ còn cái tâm trong sáng. Những vạt nắng chiều
không trong trẻo, tinh khôi như nắng sáng nhưng ngọt
như mật và rồi nắng cũng sẽ tàn, sẽ tắt khi mặt trời
xuống dần, khuất hẳn sau rặng đồi phía xa. Nhìn lên trời
xanh thăm thẳm, bà Phiên yêu quá cuộc đời này.
Đỗ Dung
200