Page 201 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 201
thào: “Wisteria đã có hoa!”. Thế là như lò xo bật dậy,
bà liú riú theo ông ra ngắm cây Tử Đằng.
Những chồi hoa bằng ngón tay, như những chiếc
đuôi chồn nhỏ chi chít bám cành, đong đưa trong nắng
như đang cười trêu ghẹo bà Phiên. Niềm vui thích êm
ả, len nhẹ trong lòng khiến bà lâng lâng sung sướng.
Dạo bà mới bịnh, Quy, cô con gái, thương mẹ mua tặng
bà một cái computer để bà tiếp xúc với thế giới bên
ngoài cho đỡ buồn. Những vườn hoa Tử Đằng bát ngát
hiện ra trên máy khiến bà say sưa. Bà yêu màu tím từ
nhỏ, màu tím của mộng mơ. Những giải hoa tím ngát cả
bầu trời đã khiến bà tương tư, bà ước ao sao trong vườn
nhà có một giàn phủ đầy hoa đẹp như thế.
Năm ngoái, khi mới dọn về ngôi nhà này, một
hôm khi đi Home Depot để mua thêm vài món đồ lặt
vặt, hai cây Wisteria to, cao đứng ở góc vườn khiến bà
ngẩn ngơ. Xe của ông chở không vừa mà ngày thường
các con phải đi làm, sao mua được đây! Cả đêm bà nhớ
cây mà ngủ không được, không biết đợi đến cuối tuần
thì nó có còn ở đó hay không.
May qúa, hôm sau, Khoa, anh con trai lớn đi làm
về sớm ghé thăm xem mẹ mới dọn nhà có cần gì
thì giúp. Bà kể chuyện bà sợ có người mua mất cái cây
yêu quý của bà thì Khoa bật cười nói ngay: “Mẹ thay
quần áo đi, con về nhà lấy xe truck rồi con đến đón mẹ
đi mua liền”. Thế là bà toại nguyện.
Thằng “Củ Khoai” của bà nay đã chững trạc,
trưởng thành, đã cho bà ba đứa cháu nội thật xinh và
ngoan. Nhớ lại những ngày sau Ba Mươi Tháng Tư năm
196