Page 368 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 368

-"  Dậy  rồi  hả  ông?...Gì  đây?  Mắc  tiểu  phải
              không?
                     Tôi  ậm  ừ  trả  lời  vì  nước  miếng  đã  đầy  trong
              miệng. Nhưng bà xã tôi biết tôi nói gì rồi. Bả đã quen

              với những ậm ừ hay tiếng nói lùng bùng của tôi.
                     Bà lại bên giường, bóp bóp chân tôi cho mềm lại.
              Xong tay trái luồn dưới khuỷu chân tôi, tay phải dưới
              cái cổ và thật nhanh xoay người tôi ngồi dậy. Đã là một
              thói quen với cách đở như vậy mỗi khi bà khỏe, lưng và
              vai không đau. Chắc là bà vừa tập thể dục buổi sáng
              xong, tay chân còn ngon lành.
                     Thường vào buổi chiều hay những lúc mệt. Bả

              lôi hai chân tôi trước bỏ qua một bên rồi dùng cả hai tay
              đan lại dưới cổ tôi rồi lôi và xoay người tôi ngồi dậy.
                     Chưa xong đâu, bà ôm lấy đầu tôi rồi xoa lưng
              cho tôi giãn gân cốt. Bởi qua một đêm lưng tôi cứng đờ,
              đau nhức lắm. Xong bà ngồi xuống lấy vội đôi dép tròng

              vào chân tôi rồi dùng thế kéo tôi đứng dậy. Bà phải làm
              liền sau khi xong phần xoa bóp vai, vì nếu không tôi sẽ
              bật người nằm ngang trên giường mà không sao gượng
              nỗi.
                     Cái lưng của tôi nó thật oái oăm. Khi nằm vừa
              ngồi dây có cứng đơ cứ trơ ra như thế. Nhưng khi đứng
              lên hay bước đi thì nó lại cong xuống. Muốn kéo nó
              đứng  thẳng  lên  thì  không  thể  nào.  Có  hôm  chân  tôi

              không gượng đứng lên được, lại té ngồi trở lại giường.
              Có hôm cả hai vợ chồng liêu xiêu cùng muốn té.
                     Bà xã tôi kẹp một bên nách cho tôi đứng thật yên
              rồi dìu tôi đi tiểu. Tôi không thể kể phần tiếp theo vì



                                                                    363
   363   364   365   366   367   368   369   370   371   372   373