Page 371 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 371

kiếm cơm ngày xưa của bà vợ.  Và còn con chó Lucy
          đang nằm ngủ ngon lành một bên góc cửa ra vào. Con
          chó được bả cho vào đây trốn cái nắng hè oi nồng chảy
          mỡ ngoài kia.

                 Đi được một lúc thì cái lưng của tôi quá mỏi. Nó
          cong xuống, cong xuống đau đớn. Nước miếng tôi chảy
          tràn ra ngoài cái khẩu trang bả  đã lót  khăn  giấy bên
          trong. Tay tôi bíu chặt tay vịn xe đẩy. Mọi thứ như có
          nam châm hít cứng. Tôi nghe trong tôi có tiếng nói:
                 -Ngẩng lên, ngẩng lên. Ráng lên một chút
                 Nhưng lưng, đầu tôi không tôi ngẩng lên được.
          Nó cứ cong xuống, cong xuống tê cứng, đau đớn, mệt

          thở không ra hơi. Cái đầu truyền lệnh xuống cái tay tôi:
                 -Ê! Tới phiên mày làm việc đi chứ. Bấm ngay,
          bấm ngay.
                 Cái tay tôi lần mò trong túi quần. Trời ơi sao mà
          lâu quá vậy, nhanh lên nhanh lên không thôi cái lưng nó

          gãy, chân nó quỵ bây giờ. Đính đoong...đính ...đoong.
          Tiếng kêu vang lên từ phòng ăn và bà xã tôi xuất hiện.
          Ôi! Em đẹp nhất giờ này, em đẹp nhất trong cuộc đời
          của tôi.
                 Bà xã tôi gở tôi ra khỏi tay nắm bíu chặt và dìu
          tôi đi. Cái chân nặng nề của tôi nhấc khỏi nền gạch.
          Lưng được bả kéo lên và vỗ mấy cái cho máu lưu thông.
          Một sự co giãn thoải mái giúp tôi thở ra một hơi dài.

          Như được lôi ra khỏi thỏi nam châm hít cứng, chân tôi
          đã có cảm giác và tôi bước theo vợ. Từng bước bả dìu
          tôi lại ghế. Đặt tôi yên vị, bả bấm máy cho ghế bật thẳng





                                                                366
   366   367   368   369   370   371   372   373   374   375   376