Page 375 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 375

***
                 - Hải ơi Hải! Sao con ốm vậy con!
                 Mạ tôi đứng lên đón tôi trong láng trại. Tay khệ
          nệ mang đồ thăm nuôi đem tới cái bàn có người cán bộ

          đứng sẵn. Mạ ốm và đen. Mạ lặn lội gồng gánh nuôi con
          ở tù. Mạ lôi ra nào bánh đường, nào ruốc, nào muối, thịt
          kho sả ớt., cá bống kho tiêu....
                 Mạ hỏi tôi "Răng! có khỏe không con?". Tôi nuốt
          nước mắt vào lòng để cười với mạ. "Con khỏe, học tập
          tốt, lao động tốt. Con sẽ về sớm, mạ đừng lo"
                 Rồi tên cán bộ la to "Hết giờ thăm nuôi" Tôi xách
          bị đệm tiếp tế theo lệnh đi vào. Ngoái lại thấy mạ còn

          đứng đó nhìn theo. Chắc mạ về đường xa mệt lắm. Giá
          có một người bên cạnh săn sóc, giúp đở cho mạ bây giờ.
          Con ích kỷ quá. Con ngu khờ quá Mạ ơi!
                                        ***
                 Tôi đưa mạ đi lọc máu. Máy chạy xè xè, xè. Mạ

          nằm đó người xanh mướt mệt nhọc. Bệnh tiểu đường đã
          phá hủy cơ thể mạ. Một ngón chân đã bị cắt để khỏi
          nhiễm trùng. Con người mạ còn da bọc xương. Mạ khóc,
          hai giọt nước mắt lăn dài nhìn tôi nấm nuối.
                 Mạ  ơi!  con  cũng  mệt  lắm  rồi.  Chân  con  cũng
          nhức, tay con cũng mỏi Nó không nghe lời con. Nó kéo
          ghì người con xuống, nó làm con mệt thở không ra hơi.
          Nó làm con không tha thiết gì hết. Mạ ơi! con muốn nói

          mà không sao thốt ra lời. Con đau đớn yếu đuối lắm mạ
          ơi, mạ ơi...
                  - Ông! Ông! tỉnh lại. Lại mớ nữa rồi. Chi mà kêu
          mệ dữ vậy.



                                                                370
   370   371   372   373   374   375   376   377   378   379   380