Page 379 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 379
Anh ấy luôn nhớ về mẹ, người mẹ già một nắng
hai sương lo cho con hết cả đời mình. Mẹ chồng chị ở
góa khi còn rất trẻ. Cha chồng chị chết vì bệnh thương
hàn khi tuổi trung niên. Ông là con một của một gia đình
hiếm hoi. Chồng chị lúc ấy mới chừng 4 tuổi. Thằng bé
bốn tuổi chưa biết buồn về sự mất mát của người cha.
Con còn nhỏ, bà buôn bán nuôi con ăn học. Khi
con trưởng thành bà đã theo con từ làng quê ra tỉnh lỵ.
Từ Quảng Trị vô Sài Gòn. Từ Sài gòn xuống Biên Hòa.
Từ Biên Hòa ra Đà Nẵng, rồi từ Đà Nẵng về Quảng Trị.
Khi chồng chị hết tù CS, bà cũng bỏ làng quê, theo con
vào Nam. Cuối cùng cả gia đình được xét duyệt đi Mỹ
theo diện HO. Nhiều ngày đêm suy nghĩ cuối cùng bà
cũng bỏ tất cả để xuất ngoại cùng con. Dù biết đó là một
chuyến đi không trở lại. Chưa được một lần về thăm
quê, mẹ chồng chị đã chết nơi xứ người. Đó là nỗi bi ai
khiến chồng chị trụy tim suýt chết và suy sụp cho đến
bây giờ
Cuộc đời anh thăng trầm và buồn nhiều hơn vui.
Những kỷ niệm khi nhớ khi quên chắp vá lẫn lộn trong
đầu. Có khi nhớ thật kỹ về một chuyện thật xa xưa.
Nhưng cũng có khi dường như quên tất cả.
Chiều nay ngồi xem hình cũ anh ấy lại nhớ mẹ
và nhớ mấy đứa con. Người mẹ thì không thể nào tìm
lại còn con thì sẽ có ngày về thăm. Những đứa con trai
ông cưng như ngọc như vàng. Nhưng cũng nghiêm khắc
và độc đoán trong vấn đề giáo dục. Chúng là một phần
trong đời sống của ông vậy mà bây giờ đôi khi ông lẫn
374