Page 378 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 378
gắng của anh. Khúc phim đời một lúc nào đó trở về. Anh
kể về một thằng bé 12 tuổi theo chuyến xe đò đi về
Quảng Trị để học. Thằng bé mồ côi cha lém lỉnh. Bám
theo các mụ bán hàng để anh lơ xe tưởng là con cháu họ
để không lấy tiền. Có khi nó ngồi xuống sàn xe bên cạnh
mấy giỏ đồ, để tiết kiệm mấy đồng má cho để mua sách.
Thằng bé đó giờ là chồng chị đang nằm đây. Giọng anh
run run yếu đuối. Đầy cảm xúc anh kể cho chị nghe một
thời tuổi nhỏ.
Thỉnh thoảng chị chêm vào một câu hỏi, kích
thích não anh hoạt động và xem thử anh còn nhớ được
bao nhiêu. Bất ngờ anh hỏi chị:
- "Mẹ mày đang viết về tui hả?"
Chị bất ngờ khi nghe chồng hỏi. Chị không phải
là nhà văn, chị cũng không có tài để làm câu chuyện trở
nên hấp dẫn. Chị không có ý định viết về tâm trạng của
người bệnh, một người chồng mà chị yêu thương và tôn
trọng. Nhưng câu hỏi của anh cho chị nghĩ lại. Chị thông
cảm với chồng những lúc đau đớn và thất vọng. Chị
cũng như hòa mình với chồng những lúc cơ thể bị hoành
hoành. Những lúc tâm trạng anh bực bội cùng cực. Và
chị thay đổi ý định.
Chị bật máy và bắt đầu viết.
Mỗi một người đều có những bi ai. Nỗi bi ai lớn
nhất là đối diện lâu dài với bệnh tật. Không thể thoát ra
mà cũng không muốn chịu đựng.
Chồng chị là một người như thế. Nhìn anh ấy
cong người xuống với những cơn đau, chị thấy lưng
mình như cũng mỏi.
373