Page 380 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 380
lộn không nhớ tên hay quên bẵng đi chúng đã có con và
con chúng tên gì.
Giờ đây cả hai thằng con đều không ở bên cạnh.
Chúng cũng như ông đi theo những quyết định riêng
mình. Những người con trưởng thành như chim đã đủ
lông, đủ cánh bay xa. Bỏ lại cha già với ngàn trùng
thương nhớ.
***
Buổi tối, không gian im ắng. Các con, cháu đều
đã rút vào phòng sau một ngày làm việc và học hành.
Căn phòng anh chị chỉ có tiếng máy quạt quay rè rè. Chị
ngồi trước máy và đối diện với chính mình.
Chị nhìn chồng ngủ bên cạnh trong tiếng ậm ừ
khò khè của nước miếng vướng cổ, chị lại chạnh lòng.
Một thời ngang dọc, hành quân đánh trận liên miên.
Cuộc đời anh ít khi được sum họp gia đình. Ngày tàn
chiến cuộc lại bị giam thân tù nơi rừng thiêng nước độc.
Anh nhiều phen gần như chạm vào lưỡi hái của thần
chết. Tất cả đã vượt qua, nhưng những hậu chấn của nó
bây giờ thành hình, phát tán khi cơ thể đã cạn nguồn
năng lượng. Nó như virus âm ỉ nằm trong ngũ tạng, lục
phủ chỉ chờ có dịp là vùng dậy. Mẹ chồng chị đau bệnh
triền miên, ra vào bệnh viện nhiều lần. Tất cả những lo
âu, hốt hoảng, bất an nơi anh, là cơ hội để chúng vùng
dậy chiếm cứ mọi phòng tuyến và đánh ngã anh ấy.
Ngày mẹ mất, anh gục xuống thảm thương. Mọi
việc chị phải gánh vác. Thầy làm lễ phát tang, người ta
phải giúp anh mặc áo và dìu anh quỳ xuống. Thằng con
lớn thay anh dâng cơm cúng bà. Chưa hết 49 ngày tang
chế chị phải gọi 911 đưa anh đi cấp cứu. Bác sĩ nói tim
375