Page 376 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 376
Tôi mở mắt ra. Thì ra đang nằm trên ghế. Bà xã
tôi hiện ra trước mặt.
- Mệt quá, ông cứ mê mê mớ hoài. Thôi dậy đi
ông.
Cái ghế được bấm bật lên và bà xã tôi dìu tôi
đứng dậy:
- Tui muốn coi hình mệ.
- Ông phải hứa với tui là không được khóc, tui
mới lấy cho coi.
- Ờ! Khóc gì. Mệ chết lâu rồi mà.
- Giỏi! Nhớ nghen. Mệ chết lâu rồi. Coi thôi, chớ
không khóc.
Tôi được đưa tới bàn, được lót gối cho êm hơn
và bà xã tôi đi lấy quyển album.
Chúng tôi qua Mỹ theo diện HO cũng đã hai chục
năm hơn. Hồi mới qua cả nhà đi Nha sĩ, ông nha sĩ bà
con trong gia đình. Ổng nói phải clean răng. Hàm răng
từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ được tẩy rửa chùi
sạch như vậy. Những mãnh vôi bắn ra nghe rõ ràng
trong miệng. Hàm răng cáu thuốc vàng khè mấy chục
năm của tôi, được chùi rữa sạch sẽ trắng bóng như chưa
bao giờ được như thế.
Còn mạ tôi. nè cái hình bà đi nha sĩ về. Bà đưa
tay chỉ vào hàm răng được nha sĩ cà cho bớt đen. Bà tiếc
hùi hụi màu đen nhuộm thật đẹp thời con gái. Bà có
tiếng đẹp trong làng và hàm răng là điểm bà hãnh diện
nhất. Vậy mà giờ này bà phải chịu cho nha sĩ mài tới
mài lui cho bớt đen.
371