Page 381 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 381
anh đã ngừng đập một lúc và rồi đập lại. Mọi việc vẫn
tiếp tục như thời gian đi qua. Sức khỏe của anh cũng tàn
rụi theo nó. Mỗi ngày anh đối diện với trùng trùng u uất.
Anh như đứa trẻ thiếu mẹ là thiếu tất cả. Vợ con, bạn bè
không xóa được nỗi hối hận của anh. Nói gì cũng mặc,
khuyên thế nào cũng không được. Anh dìm người trong
quá khứ và anh suy sụp nhanh chóng.
Từ anh, chị rút ra một triết lý sống để có thể
đứng vững mà lo cho chồng. Hãy nhẹ nhàng với tất cả
mọi việc. Ngày mai chưa tới, ngày trước đã đi qua. Hãy
vui mỗi ngày và đối diện với khó khăn để an bình và tự
tại. Anh ôm đồm nhiều quá. Anh tin tưởng nhiều quá,
thương yêu nhiều quá để rồi anh thất vọng và chán
chường bằng gấp đôi sự tin tưởng anh đã bỏ ra. Cuối
cùng anh đã ngã gục.
Người mẹ yêu kính nhất không thể giữ hoài bên
mình. Mẹ ra đi là điều không thể tránh. Sao lại ôm mãi
nhớ thương để tự hủy hoại mình. Bạn bè chiến đấu và
cả những người bạn tù dù có hoài niệm cũng chỉ là quá
khứ. Hãy quên đi để sống và để làm một điều gì đó cho
họ hợp lý hơn. Căm ghét kẻ thù là hãy sống vui, sống
mạnh, vạch mặt chúng ra cho thế giới biết, cho mọi
người cùng biết.
Đã muộn quá rồi. Bây giờ anh muốn kể cũng
không thể nhớ. Anh muốn làm một cái gì đó cho riêng
mình cũng không thể được.
Chị nắm tay chồng. Những ngón tay xương xẩu,
xanh xao. Bàn tay mạnh mẽ, cánh tay vững chắc đã từng
376