Page 370 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 370
Mùa hè Cali mới hơn 9 giờ mà nắng đã oi bức
chói chang. Con gái tôi đi làm buổi sáng nên garage
trống biến thành sân tập thể dục cho tôi. Bà xã tôi đã
mở cửa thông xuống nhà xe và sẵn sàng chiếc xe đẩy.
Thường thì tôi ngồi lên để bả đẩy đi nhưng giờ này là
giờ tôi phải đẩy nó. Tôi đẩy nó đi lòng vòng trong nhà
xe trống trải để tập cho đôi chân của mình linh hoạt một
chút.
Hai cái chân của tôi bây giờ nó cũng phản bội lại
tôi. Mà không, nói như vậy cũng tội cho nó. Bao nhiêu
năm lên rừng xuống núi nó đã tận tụy phục vụ cho tôi
tối đa. Có nhiều lần quá mệt mỏi, tôi đã để cho nó quỵ
giữa đường vì sức nặng của bó tre nứa chặt trên rừng.
Nó cũng bị thương đôi bận khi tôi bắt nó làm việc quá
sức hay vô tình chặt trúng. Có một lần đạp gai tre, bàn
chân sưng to nhức nhối. Một dạo tôi bị phù thủng cả
người và đôi chân sưng như chân voi. Tưởng đâu tôi đã
phơi thây ngoài rừng vắng. Vậy mà mọi việc cũng qua
như có ơn trên giúp đỡ.
Nó và tôi đôi bạn thâm niên trên cùng cơ thể.
Nhưng bây giờ nó đã không còn nghe tôi điều khiển.
Khi tôi muốn bước tới thì nó dán chặt xuống nền nhà.
Khi tôi muốn nhấc nó lên thì nó dính chặt trên giường.
Nó và tôi cần phải hợp tác với nhau để vợ con tôi đỡ vất
vả. Đó là lý do mỗi ngày tôi bắt nó phải cùng tôi đi dạo
loanh quanh trong cái nhà xe này.
Nói đi dạo thì cũng tội cho tôi, bởi có gì mà xem
ngoài hai cái máy giặt máy sấy và đồ đạc lỉnh kỉnh được
xếp gọn gàng trên kệ. Còn nữa chớ, còn hai cái máy may
365