Page 556 - Phẩm Tam Quốc
P. 556
hình tượng văn học, Gia Cát Lượng và Tào Tháo chỉ như hai mặt của đồng
tiền. Đồng tiền đó là hai mặt của nhân chính. Người, một nửa là thiên sứ, Tào
Tháo chỉ có thể là ma quỷ. Gia Cát Lượng được coi là con “sóng sau”, vậy,
Tào Tháo con “sóng trước”, đành phải “chết trên bãi cát”.
Đấy không phải là hy vọng của chúng ta. Chúng ta hy vọng “con sóng sau
của Trường Giang đẩy sóng trước, sóng trước không ngừng biến thành sóng
mới”. Nhưng, đúng là sông dài lịch sử có thể như vậy sao?