Page 551 - Phẩm Tam Quốc
P. 551

kỷ, không đủ để ngăn cấm bọn quan lại vi phạm pháp quy, bất chấp pháp

               luật.  Gia  Cát  Lượng  đã  thể  hiện  một  tinh  thần  thực  tiễn  như  vậy.  Những
               người thực tế sao có thể thích thú những “danh sĩ” hay khoa trương, chỉ biết
               nói mà không biết làm?
                  Có  điều,  Tào  Tháo  giết  Khổng  Dung,  Lưu  Bị  giết  Trương  Dụ,  Gia  Cát

               Lượng giết Bành Dạng, không hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ tốt xấu của cá
               nhân, mà xuất phát từ nhu cầu chính trị và cũng không đơn thuần là nhu cầu
               củng cố chính quyền, mà nhu cầu đó có quan hệ tới đường lối chính trị của
               họ. Thực tế, thì từ lúc Đổng Trác náo loạn thiên hạ, thì hầu hết những người
               có chí có hiểu biết đều nghĩ phải xây dựng lại trật tự xã hội. Phần trước chúng
               ta đã nói, Đổng Trác là kẻ phá hoại trật tự cũ, Viên Thiệu là người ủng hộ trật

               tự cũ. Tào Tháo là người xây dựng lại trật tự mới. Thực ra thì Gia Cát Lượng
               cũng là người xây dựng lại trật tự mới. Hơn nữa, Viên Thiệu và Tào Tháo
               đều cho rằng cần phải xây dựng lại trật tự, còn xây dựng như thế nào thì có
               điểm khác nhau. Theo cách nói trong bài Tào Viên tranh giành và thế gia đại
               tộc của ngài Điền Dư Khánh thì điểm khác nhau là, Viên Thiệu muốn thế gia
               đại tộc dắt dẫn theo đường cũ của Đông Hán; Tào Tháo muốn có cải cách,
               đưa thế gia đại tộc đi theo.

                  Về vấn đề này, Gia Cát Lượng và Viên Thiệu khác nhau, với Tào Tháo
               như nhau, không theo đường cũ của Đông Hán. “Đường cũ của Đông Hán” là

               tiếp tục để thế gia đại tộc “lũng đoạn quan trường, khống chế dư luận, trở
               thành cường hào”. Gia Cát Lượng không theo đường cũ mà kiên trì “Sát cử
               chế” thời đầu nhà Hán, không để sĩ tộc lũng đoạn đường làm quan; Gia Cát
               Lượng giết Bành Dạng, phế Lai Mẫn, phế Liêu Lập, để sĩ tộc hết khống chế
               dư luận. Chính sách của Gia Cát Lượng đối với cường hào là hai chữ: ức chế.

                  Thực tình thì Gia Cát Lượng và Tào Tháo là như nhau, họ vừa là người
               xây dựng trật tự mới, vừa là người cải cách chế độ cũ. Trung Quốc thông sử
               của ngài Phạm Văn Lan nói, Tào Tháo ở miền Bắc, Gia Cát Lượng ở nước
               Thục đều “vứt bỏ số ác chính của Đông Hán”. Mấy vấn đề về Tào Tháo của
               ngài  Điền  Dư  Khánh  nói,  Tào  Tháo  “Bỏ  phù  hoa,  sạch  lại  trị,  chế  hào

               cường”, hình thành một cái gì đó mới mẻ so với Viên Thiệu, chỉ có Gia Cát
               Lượng “có thể cũng như Tháo”. Đây chính là lời bàn trung thực của các sử
               gia.
                  Rõ ràng Gia Cát Lượng đã thi hành “Đường lối Tào Tháo không có Tào

               Tháo”  hoặc  “Đường  lối  Tào  Tháo  phản  lại  Tào  Tháo”.  Hơn  thế,  Gia  Cát
               Lượng còn đi xa hơn. Con người Tào Tháo có lý tưởng nhưng không có sơ
   546   547   548   549   550   551   552   553   554   555   556