Page 9 - Nhà Giả Kim
P. 9

Nhưng thật ra cậu đang nghĩ đến việc sẽ xén lông cừu trước mắt cô con gái chủ tiệm để cô
               thấy cậu giỏi giang, l{m được nhiều việc không dễ tí nào. Cậu đ~ nhiều lần tưởng tượng
               cảnh ấy và lần n{o cô g|i cũng sửng sốt khi cậu giải thích cho cô biết rằng phải xén lông cừu
               từ sau tới trước. Cậu cũng r|ng nhớ vài ba giai thoại để có thể vừa làm vừa kể cô nghe. Phần
               lớn những giai thoại này cậu đọc trong mấy quyển s|ch n{o đó nhưng lại muốn kể như thể
               chính mình đ~ chứng kiến. Đ{ng n{o thì cô cũng không biết thực hư được vì cô không biết
               đọc. Nhưng ông gi{ không chịu buông. Ông kêu rằng mệt, khát và xin một hớp vang. Cậu
               đưa ông chai rượu, hi vọng rồi sẽ được để yên. Nhưng ông gi{ cứ nhất định bắt chuyện. Ông
               hỏi cậu đang đọc gì đấy. Cậu muốn tỏ ra bất lịch sự v{ đổi sang ghế kh|c qu| nhưng bố cậu
               đ~ dạy phải kính trọng người già cả. Thành ra cậu đưa quyển sách cho ông, vì hai lí do : một
               là cậu không đọc được đúng tên s|ch, hai l{ nếu ông già không biết đọc thì có lẽ ông sẽ xấu
               hổ và tự sang ngồi ghế kh|c. “Hừm…”, ông gi{ ậm ừ rồi săm soi nhìn quyển s|ch như thể nó
               là một vật lạ. “Quyển này tuy là một tác phẩm lớn nhưng rất nh{m ch|n”. Cậu chăn cừu
               sửng sốt. Không những ông già biết chữ m{ còn đ~ đọc quyển s|ch đó rồi nữa. Nếu đúng l{
               nh{m ch|n như ông gi{ nói thì còn kịp để đổi lấy quyển kh|c. “Nó cũng nói về cùng một vấn
               đề như mọi quyển s|ch kh|c thôi”, ông gi{ nói tiếp. “Rằng con người không có khả năng lựa
               chọn lấy vận mệnh của mình. Và kết thúc rằng ai cũng tin v{o c|i điều bịp bợm nhất thế
               gian”.

               Chương 9- 10

               “Điều bịp bợm ấy l{ gì ?” cậu chăn cừu ngơ ng|c hỏi. “Đó l{ : v{o một lúc nhất định trong
               đời, chúng ta không làm chủ được vận mệnh của mình nữa và rồi đời mình sẽ do định mệnh
               đưa đẩy. Đó chính l{ điều dối trá nhất thế gian !” “Ch|u thì không thế”, cậu đ|p. “Người ta
               muốn cháu trở thành thầy tu nhưng ch|u đ~ quyết định làm kẻ chăn cừu.” “Thế là phải lắm,”
               ông gi{ nói. “Bởi cậu thích đi đ}y đi đó nhiều m{.” “Ông n{y đọc được ý nghĩ của mình”, cậu
               ngẫm ngĩ. Trong lúc ấy ông già lần giở sách, không có vẻ gì muốn trả lại cả. Cậu chăn cừu
               nhìn bộ quần áo khác thường ông già mặc trên người. Trông ông như một người Arập, điều
               không có gì lạ ở vùng này. Châu Phi chỉ cách Tarifa có vài giờ đường thôi; chỉ cần dùng
               thuyền nhỏ vượt eo biển (Châu Phi cách Tây Ban Nha bởi eo biển Gibraltar) hẹp là tới.
               Người Arập thường đến thành phố này mua sắm v{ ng{y n{o cũng nhiều lần l}m r}m đọc
               những bài kinh lạ tai của họ.


               “Ông từ đ}u đến ?” cậu hỏi. “Từ nhiều nơi.” “Không ai có thể đến cùng lúc từ nhiều nơi kh|c
               nhau được”, cậu nói. “Ch|u l{ kẻ chăn cừu và biết nhiều nơi nhưng đến thì chỉ từ một thành
               phố thôi; nó ở gần một nơi th{nh cổ. Cháu sinh ra ở đấy.” “Thế thì có thể nói sinh quán ta ở
               Salem.” Cậu chăn cừu không biết Salem ở đ}u, nhưng không hỏi tiếp để khỏi bị xem là dối
               nát. Cậu nhìn những người lăng xăng đi lại trên bãi chợ một lúc l}u, người n{o cũng có vẻ
               rất bận rộn. “Salem giờ ra sao ?”, cậu hỏi, mong tìm được chút manh mối. “Vẫn thường”.
               Chẳng lần ra được chút gì. Cậu chỉ biết Salem không ở trong vùng Andalusia, bởi nếu có thì
               cậu đ~ nghe nói tới rồi. “Thế ông làm gì ở Salem ?” cậu hỏi tới. “Ta l{m gì ư ?” Ông gi{ bật
               cười ha hả. “Ta l{ vua xứ Salem !”

               ‘Người ta cứ hay nói những chuyện lạ lùng’, cậu nghĩ thầm. “Đôi khi chơi với lũ cừu còn
               thích hơn vì chúng c}m, chỉ biết tìm thức ăn v{ nước uống. S|ch cũng giúp ta đỡ buồn bằng
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14