Page 12 - Nhà Giả Kim
P. 12

Chương 11 -12

               Chàng trai cố đọc tiếp nhưng không tập trung nổi nữa. Cậu thấp thỏm v{ căng thẳng vì biết
               những gì ông gi{ nói l{ đúng sự thật. Cậu lại xe kem mua một cây kem rồi cân nhắc xem có
               nên kể cho người bán kem những gì ông già vừa nói không. “Đôi khi nên để yên cho mọi sự
               tiếp diễn l{ khôn ngoan hơn”, cậu nghĩ v{ bình t}m lại. Nếu cậu nói ra thì biết đ}u người
               bán kem sẽ băn khoan suốt vài ba ngày liền, rằng có nên tung hê hết tất cả không, mà anh ta
               lại đ~ qu| quen với cái xe kem rồi. Cậu thấy đừng nên l{m người bán kem phải lo nghĩ nữa.
               Thế là cậu đi lang thang thơ thẩn trên đường phố, ra đến bến cảng. Ở đ}y có một ngôi nhà
               nhỏ với quầy b|n vé đi ch}u Phi. Ai Cập ở bên ch}u Phi m{ ! “Cậu cần gì ?” người đ{n ông
               ngồi ở quầy hỏi. “Mai hẵng hay”, cậu đ|p rồi vội v~ đi ra. Chỉ cần b|n đi một con cừu l{ đủ
               tiền qua eo biển thôi m{. Ý nghĩ n{y khiến cậu băn khoăn. “Lại một tay mơ mộng vẩn vơ”, g~
               ngồi quầy nói với đồng nghiệp trong lúc cậu đi ra. “Hắn cóc có tiền mua vé đ}u.” Lúc đứng ở
               quầy vé, cậu chăn cừu nhớ tới lũ cừu của mình và chợt thấy cần phải về với chúng. Trong
               vòng hai năm cậu đ~ học được hết mọi việc của nghề chăn cừu; cậu xén lông được n{y, săn
               sóc các con có mang này, bảo vệ chúng trước chó sói này. Và cậu cũng biết rành mọi đồng cỏ
               vùng Andalusia. Cậu biết cả giá mua và bán của từng con một. Cậu chọn con đường vòng vo
               xa nhất để về chuồng của người bạn. Thành phố n{y cũng có ngôi th{nh cổ, thế là cậu quyết
               định leo hết bậc thang đá, lên chỗ cao nhất để ra ngồi nơi công sự. Có ai đó đ~ giải thích cho
               cậu rằng người Mauren đ~ qua eo biển này chiếm cứ gần hết Tây Ban Nha trong nhiều năm.
               Cậu căm ghét người Mauren, vì chính họ đ~ đưa người Zigeuner đến đ}y. Từ trên cao này
               cậu nhìn thấy gần hết thành phố, cả cái bãi chợ nơi cậu trò chuyện với ông gi{. “C|i gi}y
               phút đ~ xui khiến ta gặp gỡ lão già kia thật l{ đ|ng nguyền rủa”, cậu ngẫm nghĩ trong tuyệt
               vọng. Cậu chỉ muốn tìm mụ già giải mộng thôi. Thế mà cả mụ lẫn l~o gi{ đều chẳng cần biết
               cho rằng cậu là một g~ chăn cừu. Hẳn họ là những người rất cô đơn, chẳng còn tin gì vào
               cuộc đời nữa nên không hiểu rằng người chăn cừu gắn bó với lũ vật của mình như thế nào.
               Cậu biết rõ đặc điểm của từng con một : con n{o đi c{ nhắc, con nào hai tháng nữa sẽ đẻ và
               con n{o lười nhất hạng. Cậu cũng biết phải xén lông thế nào, phải mổ thịt chúng ra sao.


               Nếu cậu bỏ chúng m{ đi thì chúng sẽ khốn khổ thôi. Một làn gió nhẹ thổi. Cậu biết loại gió
               n{y; người ta gọi nó l{ gió Levante (Levante : vùng đất trải từ đông Địa Trung Hải tới sông
               Euphrat, sông Nil và bờ biển vùng Tiểu Á), vì đ|m Mauren xưa đ~ từ phương Đông theo gió
               này mà tới đ}y. Trước khi đến Tarifa cậu không hề biết rằng châu Phi gần đến thế. Nhưng
               cũng l{ mối nguy lớn đấy, vì bất cứ lúc n{o người Mauren cũng có thể lại tấn công sang
               được. Gió thổi mạnh hơn. “Mình kẹt giữa một bên l{ lũ cừu và một bên l{ c|i kho t{ng”, cậu
               nghĩ. Cậu phải chọn giữa một bên là những gì quen thuộc, gần gũi v{ một bên là cái cậu
               muốn sở hữu. Còn cô gái nữa chứ, nhưng cô không cần được cậu lo cho bằng bầy cừu vì cô
               không lệ thuộc vào cậu. Có thể cô không còn cả nhớ cậu là ai nữa. Cậu dám chắc rằng nếu
               hai ngày nữa cậu không xuất hiện ở đó thì cô cũng chẳng biết. Với cô thì một ng{y như mọi
               ng{y; v{ khi ng{y n{o cũng như ngày nấy thì con người cũng chẳng nhận biết được những
               việc hay ho xảy đến trong đời. “Mình đ~ gi~ từ cha mẹ và ngôi thành cổ của quê hương ra đi.
               Cha mẹ và ngôi thành cổ đ~ quen với chuyện ấy rồi, giống như mình cũng đ~ quen vậy.


               Thế thì lũ cừu cũng sẽ quen với sự vắng mặt của mình thôi”, cậu ngẫm nghĩ. Từ chỗ cao này
               cậu nhìn rất rõ bãi chợ. Người bán kem vẫn còn đó. Một đôi trai g|i còn trẻ ngồi trao nhau
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17